Hai bà cháu chia nhau mỗi người một cái, ăn rất vui vẻ.
Phí Dự Chân nhìn cây kem trên tay hai người họ, không biết tại sao mà tự dưng ông ấy cũng lên cơn thèm.
Thảo nào mọi người đều nói “người già như trẻ nhỏ”, cải lão hoàn đồng, người càng già càng giống trẻ con.
Ông cụ Phí đứng im một lát, sau đó yên lặng chống nạng đi về phía trước, yên lặng chống nạng vào cửa hàng tiện lợi, yên lặng chống nạng mua một cây kem, xé vỏ, bắt đầu ăn.
Lúc này, bà cụ Tần và Nguyễn Niệm Sơ cũng chú ý tới ông cụ đang ăn kem như họ.
Nguyễn Niệm Sơ thấy trời đã tối, không khỏi quan tâm hỏi: “Ông ơi, ông ở đây một mình à? Đã muộn thế này rồi mà người nhà không đi cùng ông ạ?”
Phí Dự Chân cười: “Có người đi cùng.”
Vừa dứt lời, dì điều dưỡng mới từ sau theo kịp lập tức mở miệng, trả lời: “Tôi là nhân viên điều dưỡng của ông ấy.”
“Có người đi cùng ông là tốt rồi ạ.” Lúc này Nguyễn Niệm Sơ mới gật đầu, yên tâm.
Ông cụ Phí nhìn cô bé trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, lại nhìn bà cụ đang ngồi trên xe lăn, thuận miệng nói chuyện phiếm: “Bạn chung viện, sao bà lại vào viện thế?”
“Tôi đau thắt lưng, không đi được.” Bà Tần thở dài, dùng bàn tay đầy vết đồi mồi để vỗ vỗ đầu gối: “Sợ là không thể đứng dậy nữa rồi.”
Phí Dự Chân nghe vậy thì cũng thấy thương, lại nói: “Bác sĩ chủ trị của bà là ai thế?”
Tần Tú Trân cau mày suy nghĩ cẩn thận một lúc, đáp: “Hình như tên là… Phí Tông Tễ?”
Phí Dự Chân ngạc nhiên: “Ồ.”
Tần Tú Trân bất ngờ: “Ông biết bác sĩ à?”
Phí Dự Chân cười ôn tồn, lịch sự: “Tôi cũng là bệnh nhân của bác sĩ Phí, thắt lưng tôi cũng có vấn đề nên mới vào viện dưỡng bệnh.”
“Ấy, trùng hợp thật.” Nguyễn Niệm Sơ vui sướng, ngồi xổm xuống nắm lấy tay bà cụ Tần, mắt cô ấy sáng lên, nhỏ giọng nói: “Bà ơi, ông cụ này nhìn trông đã hơn 80 hơn tuổi, không chênh bà bao nhiêu. Mấy hôm nữa cháu phải về Vân Thành đi làm, chỉ có mỗi dì điều dưỡng chăm sóc bà. Nếu bà sợ cô đơn thì làm bạn với ông cụ này đi.”
Thời còn trẻ bà ấy cũng là người rất lợi hại, giờ nghe cháu gái nói lời này, bà Tần bực đến mức mồm miệng bốc khói. Bà ấy giơ tay vỗ một cái vào trán đồng chí Tiểu Nguyễn, khẽ mắng: “Con bé này nói linh tinh gì thế hả. Bà nội cháu sắp xuống mồ tới nơi rồi, còn kiếm ông bạn làm gì.”
Nguyễn Niệm Sơ mới là người không biết nên khóc hay cười: “Bà ơi, cháu chỉ bảo hai ông bà làm bạn kiểu hẹn nhau đi dạo tâm sự thôi! Bà nghĩ gì thế?”
“…” Nghe cháu gái giải thích, Tần Tú Trân xấu hổ, lại liếc nhìn ông cụ vóc dáng cao ráo đang chống nạng đứng bên cạnh.
Trông rất sạch sẽ, ăn mặc rất đẹp, phong thái cũng khá tốt.
Bà cụ Tần há mồm cắn miếng kem, suy nghĩ, nói: “Xem tình hình thế nào đã.”
*
Sau khi rời khỏi bệnh viện Phí thị, Ân Tô Tô ngồi lên chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh của Phí Nghi Châu. Trần Chí Sinh vừa khám đêm xong thì đi lấy thuốc rồi lái Maybach về Nam Tân nghỉ ngơi một mình.
Trên đường đi, bụng Ân Tô Tô kêu lên vì đói.
Phí Nghi Châu nghe thấy âm thanh này thì nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Không phải em bảo là muốn ăn khuya à? Em muốn đi đâu? Nói địa chỉ cho chú Trương đi.”
Ân Tô Tô dựa đầu vào cửa sổ xe, mệt mỏi nói: “Chỗ em hay ăn khuya đều là hàng quán ven đường, không hợp với anh, anh cứ chọn địa điểm đi.”
Phí Nghi Châu nhìn cô, thong thả nói: “Chỗ ăn uống chỉ có ngon hay không, có sạch sẽ hay không, có mạnh khỏe hay không, không có gì là hợp hay không hợp cả.”
Ân Tô Tô cạn lời, thầm nghĩ đã ăn khuya lúc nửa đêm nửa hôm thì còn mạnh khỏe kiểu quái gì được.
Cô quay sang nhìn thẳng vào anh, mỉm cười, cố gắng làm giọng nói của mình nhẹ nhàng như mưa, như gió mùa xuân: “Cậu cả này, đầu tiên, chính bữa ăn khuya đã không mạnh khỏe rồi. Tiếp theo, em thực sự nghĩ rằng tiêu chuẩn “ăn ngon” của anh và tiêu chuẩn “ăn ngon” của em không giống nhau, tiêu chuẩn về sự sạch sẽ của anh và em cũng khác. Tóm lại, anh cứ quyết định xem ăn gì bữa khuya này đi. Nếu anh không nghĩ ra được chỗ nào thì đành phiền chú Trương dừng xe bên đường, chúng ta tìm cửa hàng tiện lợi mua ít cơm hộp và cơm nắm là được.”
Phí Nghi Châu im lặng một lát, ánh mắt đảo qua cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên ngoài cửa kính xe, lên tiếng: “Chú Trương, phiền chú dừng xe bên đường.”
“Vâng.” Chú Trương đồng ý, đánh tay lái, đỗ chiếc Rolls-Royce bên đường.
Ân Tô Tô không hiểu ra sao, cô nhìn góc nghiêng sắc sảo của Phí Nghi Châu, khó hiểu hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Không phải em muốn mua cơm hộp và cơm nắm à?” Phí Nghi Châu nói rất bình tĩnh: “Đi thôi.”
Nói xong, cậu cả duỗi tay mở cửa xe, thong dong bước xuống.
Ân Tô Tô nghẹn lời, cũng mở cửa xuống xe ngay sau anh. Thấy Phí Nghi Châu đã cất bước đi về phía cửa hàng tiện lợi, cô ngơ ngác choáng váng, dùng tốc độ từ nhanh nhất để lấy khẩu trang, kính râm, mũ lưỡi trai trong xe, che kín mặt lại rồi chạy theo sau.
Dáng anh cao ráo, đôi chân thon dài mạnh mẽ, một bước của anh phải bằng mấy bước của cô.
Ân Tô Tô chạy vài bước mới đuổi kịp Phí Nghi Châu. Cô đang vội vàng nên không để ý quá nhiều, dứt khoát vươn tay, túm chặt lấy cánh tay anh từ phía sau.
Phí Nghi Châu ngừng chân, quay đầu nhìn cô.
“Ban nãy em chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi.” Ân Tô Tô thầm thì, không thể tin nổi: “Anh đợi lúc nào về nhà lại bảo đầu bếp nấu vài món cũng được mà. Anh… Thật sự muốn ăn đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi à?”
Biểu cảm của Phí Nghi Châu trông rất bình tĩnh, anh nhìn cô, hỏi: “Không được ư?”
Ân Tô Tô ngây người vì khí thế của anh, ngoan ngoãn trả lời theo phản xạ: “Không phải.”
“Vậy thì có vấn đề gì à?”
“… Không có vấn đề gì.”
Hai người một trước một sau mà bước vào cửa hàng tiện lợi.
Cảm biến ở cửa lập tức vang lên giọng nữ máy móc: “Xin chào quý khách.”
Nhân viên thu ngân đang cắn hạt dưa, xem phim hàng ở quầy thu ngân cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ lười biếng nói: “Mời quý khách thoải mái chọn lựa, bánh mì và cơm nắm mua một tặng một, cơm hộp thanh lý giảm giá 30%.”
Đôi chân dài của cậu cả nhà họ Phí cất bước, đi thẳng tới quầy cơm hộp ở khu lạnh, cụp mắt, thong thả lựa chọn bằng ánh mắt.
Ân Tô Tô đeo khẩu trang đi theo sau anh, chỉ thấy khung cảnh trong giây phút này huyền ảo vô cùng… Người cầm quyền của gia tộc giàu sang quyền thế đứng đầu ngồi trên chiếc Rolls-Royce đặt làm riêng giá hai trăm triệu, mặc bộ vest cao cấp được làm thủ công mấy triệu giờ lại vào cửa hàng tiện lợi giữa đêm.
Để - mua - cơm - hộp - thanh - lý - giảm - giá?
Quá khập khiễng.
“Anh này…” Ân Tô Tô thật sự không nhìn nổi nữa, cô duỗi tay túm cánh tay Phí Nghi Châu, nói: “Mấy hộp cơm này đã bắt đầu thanh lý giảm giá, chứng tỏ là đã không có tươi ngon nữa rồi. Hay là thôi đi, đừng mua nữa.”
Phí Nghi Châu tiếp tục nhìn mấy hộp cơm, bình thản hỏi: “Em không biết đến tối là thực phẩm trong cửa hàng tiện lợi sẽ giảm giá à?”
“Tất nhiên là biết rồi.” Ân Tô Tô không hiểu sao anh lại hỏi lời này, buột miệng thốt: “Đôi khi em tan làm muộn, đói bụng thì sẽ mua đồ ăn giảm giá trong cửa hàng tiện lợi để ăn.”
Phí Nghi Châu thong thả bình tĩnh, không nói gì thêm mà tiện tay cầm hai hộp cơm, hai gói cơm nắm đến quầy thu ngân.
“Tôi thanh toán.” Giọng nói trong trẻo êm tai bỗng vang lên, nghe rất cao quý, làm người khác có cảm giác mênh mông, rộng lớn như vũ trụ ngân hà.
Nữ nhân viên đang cắn hạt dưa ngẩn người, ngước lên nhìn theo phản xạ.
Vừa ngẩng lên đã thấy chàng trai trẻ dáng cao dong dỏng đang đứng trước quầy thu ngân.
Bộ âu phục trên người anh được là phẳng phiu, không có một nếp nhăn. Bởi vì anh quá cao nên nữ nhân viên phải ngửa cổ mới có thể thấy rõ khuôn mặt ngược sáng của anh. Ngũ quan của anh không thể chỉ miêu tả bằng từ “đẹp trai”, khuôn mặt đó không những đúng với thẩm mỹ đại chúng mà còn có cảm giác cao sang hiếm thấy.
Anh đang nhìn nhân viên, ánh mắt xa cách lạnh lùng nhưng lại rất lịch sự, không hề có vẻ khinh thường.
Mới vài giây ngắn ngủi mà trái tim của nhân viên đã nhảy thình thịch. Mặt nữ nhân viên nóng lên, cô ấy cũng cúi đầu tránh né ánh mắt của Phí Nghi Châu theo phản xạ. Bàn tay đang cầm hạt dưa bối rối, vội vàng gom vỏ vứt vào thùng rác, bắt đầu quét mã.
Cuối cùng, nữ nhân viên nữ hắng giọng, nói: “54 tệ 8 mao.”
Phí Nghi Châu không nói gì, lấy điện thoại, mở ứng dụng ngân hàng rồi vào giao diện quét mã trả tiền.
Hầu như thường ngày Phí Nghi Châu đều không tự mình mua sắm, mấy món đồ ăn mặc hay các loại vật dụng hàng ngày đều được trợ lý và quản gia chuẩn bị đầy đủ. Vậy nên khoản tiền 54 tệ 8 mao này là khoản chi đầu tiên của chiếc thẻ đen của anh.
Sau khi thanh toán xong, nhân viên cửa hàng tận tình lấy một chiếc túi nilon thực phẩm, nhét cơm nắm và cơm hộp của Phí Nghi Châu vào.
“Xin hỏi anh có cần hâm nóng đồ ăn ngay bây giờ không ạ?”
“Phiền cô giúp tôi hâm nóng cơm nắm.”
“Vâng.”
Nữ nhân viên bỏ hai gói cơm nắm vào lò vi sóng, đợi mấy chục giây rồi lấy ra, đỏ mặt đưa tất cả mấy món đồ cho người đàn ông tuấn tú và cao sang trước mặt.
Phí Nghi Châu gật đầu, lịch sự nói tiếng cảm ơn rồi rời khỏi cửa hàng.
Trong suốt cả quá trình, Ân Tô Tô không khác gì người trong suốt, cô cùng “đại gia” chọn cơm hộp, cùng “đại gia” thanh toán, sau đó lại yên lặng đi theo “đại gia” về xe Thanh Ảnh.
Cửa xe được đóng lại.
Phí Nghi Châu: “Về nhà đi.”
“Vâng.” Chú Trương đáp lời, khởi động xe.
Ân Tô Tô tháo hết khẩu trang và kính râm xuống, đang định quay đầu nói điều gì thì bỗng lại nhìn thấy bàn tay đẹp đẽ, to rộng, thon dài, xương khớp rõ ràng.
Đang cầm gói cơm nắm nóng hầm hập.
Ân Tô Tô sửng sốt.
“Không phải em đói bụng à?” Phí Nghi Châu nói: “Em ăn trước đi.”
“… Cảm ơn anh.” Đúng là Ân Tô Tô đang đói đến mức ngực dính vào lưng, cô khẽ đáp một tiếng rồi nhận lấy cơm nắm, yên lặng ăn cơm.
Ân Tô Tô đang ăn thì nghe thấy tiếng xé mở vỏ túi bên cạnh.
Cô ngạc nhiên nhìn sang, thấy Phí Nghi Châu mở một gói cơm nắm khác ra, cử chỉ tao nhã mà cầm đến bên miệng, cắn một miếng rồi thong thả nhai nuốt.
Ân Tô Tô không hiểu hành động của anh, lúng ta lúng túng nói: “Rõ ràng là anh có thể ăn đủ mọi loại sơn hào hải vị, sao lại phải ở đây ăn một gói cơm nắm giá 5 tệ?”
Phí Nghi Châu ăn từng miếng từng miếng, động tác thong thả, không nhanh không chậm, mới chốc lát đã ăn hết gói cơm nắm.
Anh ném vỏ vào thùng rác trên xe, cụp mắt, lấy khăn ướt ra ung dung lau tay, trả lời: “Anh chỉ muốn nói với em rằng đồ em ăn được thì anh cũng ăn được, không có gì là phù hợp hay không cả.”
“…” Ân Tô Tô ngơ ngẩn.
Phí Nghi Châu ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh có thể dẫn em vào thế giới của anh, cũng có thể bước vào thế giới của em.”
*
Trở lại nhà họ Phí.
Phí Nghi Châu đưa hai hộp cơm cho phòng bếp, bảo họ hâm nóng lại.
Tuy mấy đầu bếp không hiểu ra sao nhưng cũng chỉ có thể làm theo. Vài phút sau, hai suất cơm hộp của cửa hàng tiện lợi đã hâm nóng được bưng lên bàn ăn.
Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu lần lượt ngồi ở hai đầu bàn ăn, không nói thêm gì mà yên lặng ăn cơm.
Ăn xong, Ân Tô Tô dùng khăn khử trùng lau miệng, đứng dậy nói với Phí Nghi Châu: “Anh cứ ăn thong thả nhé, em về phòng tắm rửa trước đã.”
Không ngờ rằng cô mới vừa đi được nửa bước mà người đàn ông phía sau đã gọi cô lại.
Anh không ngước mắt lên, chỉ bình tĩnh nói: “Em đừng tắm rửa vội.”
Ân Tô Tô khó hiểu, quay người nhìn anh: “Tại sao ạ?”
Phí Nghi Châu nói: “Bởi vì trò chơi của chúng ta còn chưa bắt đầu.”
“…” Nghe vậy, Ân Tô Tô bỗng thấy hơi căng thẳng.
Cô nhìn Phí Nghi Châu, thấy anh ngồi trước bàn ăn, dùng khăn khử trùng lau khóe miệng, lại lấy một cái khăn khác rồi tỉ mỉ lau sạch đôi tay, động tác tự nhiên và tao nhã. Lúc sau, cô thấy đứng lên, lập tức đi về phía cô.
Phí Nghi Châu dắt tay cô, dẫn cô vào thang máy.
Bọn họ không đến phòng ngủ chính mà đi lên tầng hai.
Sau khi ra khỏi thang máy, bàn tay Ân Tô Tô được Phí Nghi Châu nắm chặt. Anh dẫn cô đi qua hành lang có ánh sáng le lói, mỗi một bước đều làm cô thấy như đang bước vào vực sâu vô tận.
Ân Tô Tô không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi anh: “Anh muốn em đánh đàn với anh à?”
Cô nhớ phòng đánh đàn của anh nằm ở tầng này.
“Không.” Khóe miệng Phí Nghi Châu nhẹ nhàng cong lên, anh trả lời cô với giọng dịu dàng, bình tĩnh: “Anh đưa em đến phòng vẽ tranh đánh cờ của anh.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa phòng vẽ tranh đánh cờ.
Cánh cửa làm bằng hai miếng gỗ đặc đang khép chặt lại, sau khi Phí Nghi Châu nhập vân tay, cửa mới mở “cạch” một phát.
Ân Tô Tô ngước mắt.
Phòng vẽ tranh đánh cờ tối om, qua ánh sáng mờ ảo trên hành lang, cô có thể lờ mờ phán đoán rằng nơi còn rộng hơn cả phòng đánh đàn, còn mấy đồ bày biện trang trí thì cô không nhìn rõ.
Ân Tô Tô rùng mình, muốn xoay người trốn đi theo phản xạ có điều kiện nhưng đã quá muộn.
Một bàn tay to rộng phủ lên lưng cô, nhẹ nhàng đẩy cô tiến lên, động tác vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, không cho cô cơ hội làm trái, đẩy cô vào cái bẫy đen ngòm, nhìn không thấy đáy này.
Cạch, cửa phòng đánh cờ vẽ tranh bị khóa trái lại.
Tim Ân Tô Tô đập nhanh như trống trận. Tại nơi tối tăm duỗi tay cũng không nhìn rõ bàn tay này, cô chỉ nghe thấy tiếng hơi thở của anh chầm chậm tới gần, tới gần hơn nữa, cuối cùng tới sát bên tai cô.
Phí Nghi Châu thân mật ôm lấy cô từ sau lưng, hôn lên vành tai cô, nói: “Trò chơi đêm nay tên là ‘trao đổi’.”
Ân Tô Tô nghe từ này mà cứ như đang lạc trong màn sương mù, cô lặp lại với vẻ không chắc chắn: “Trao đổi?”
“Anh đã trải nghiệm thế giới của em, em cũng trải nghiệm thế giới của anh.” Giọng Phí Nghi Châu nhàn nhạt, nhẹ nhàng và biếng nhác. Anh giúp cô cởi cái áo khoác len, nâng mười ngón tay lên sờ cổ cô, sờ động mạch của cô, sờ đến xương quai xanh, sờ đến mức làm tim cô đập loạn.
Khi anh sờ đến cúc áo của lớp áo trong cùng đơn sắc.
Phí Nghi Châu lười mở từng cái một nên hơi dồn sức, dứt khoát xé cái áo thành vải vụn.
Ân Tô Tô không kịp đề phòng, bật thốt một tiếng kinh ngạc rồi che cơ thể mình lại. Cô không biết Phí Nghi Châu muốn làm cái gì nên vừa hoảng hốt vừa không biết phải làm sao.
“Hồi nhỏ anh phải học rất nhiều môn nghệ thuật, vậy nên anh biết đánh đàn, biết chơi cờ, cũng biết hội họa.” Anh thong thả nói: “Thân thể của em là tấm vải vẽ tinh xảo, hoàn mỹ nhất, mỗi một tỉ lệ, mỗi một tấc da, mỗi một màu sắc đều hoàn toàn khớp với mong muốn của anh.”
Ân Tô Tô quay đầu nhìn anh. Lời anh nói có vẻ cao thâm khó hiểu, cô bèn cau mày, hỏi: “Rốt cuộc là anh đang muốn nói điều gì?”
Phí Nghi Châu nắm lấy cằm Ân Tô Tô, thuận tiện cúi đầu, hôn đôi môi đang chu lên của cô: “Nói thẳng ra, chính là anh muốn vẽ một bức tranh ở trên người em.”
Ân Tô Tô: Mong muốn kỳ quặc gì thế này.
Vẽ một bức tranh… ở trên người cô?