Cảm thấy bất an nên Ân Tô Tô mím môi, đầu ngón tay dịch tới dòng tin nhắn “Tôi và Phí Nghi Châu không hề quen biết” rồi nhấn nút “Thu hồi.”
Chỉ trong tích tắc dòng tin nhắn đã biến mất, bên trong khung chat chỉ còn lại một dấu chấm hỏi trơ trọi của cậu cả.
Ân Tô Tô nhanh chóng giải thích một cách vụng về nhưng vẫn không mất vẻ lịch sự, cô gõ phím trả lời: [Gõ nhầm gửi sai, xin đừng đọc.]
Rồi nhấn nút gửi.
Cô lặng lẽ chờ thêm mấy giây nhưng vẫn không thấy đối phương trả lời lại.
Ân Tô Tô khó hiểu nhíu mày. Lòng thánh khó đoán, không đoán nổi suy nghĩ của bố đường nên cô cũng chẳng hơi đâu mà ngồi mò cho mệt đầu. Ân Tô Tô thoát khỏi màn hình nhắn tin với Phí Nghi Châu rồi quay lại sang nhắn tin với Hướng Vũ Lâm, sau đó nhắn cho cô ấy câu “Em với Phí Nghi Châu không hề quen nhau” một lần nữa.
Tin nhắn gửi thành công, đàn chị gạo cội nhắn lại luôn: [A a a, thôi được rồi.]
Hướng Vũ Lâm: [Chị còn tưởng em với sếp Phạm và sếp Phí đều là bạn bè chứ [cười khúc khích].]
Ân Tô Tô nhướng mày.
Có rất nhiều người tham gia làng giải trí để tìm kế sinh nhai nên hầu hết nghệ sĩ thường có trình độ văn hóa không được cao, thậm chí còn đi học chưa được mấy năm. Nhưng Hướng Vũ Lâm lại là một trong số ít những người thuộc diện sinh viên hàng đầu ở đại học danh tiếng. Cô ấy tốt nghiệp ngành Báo chí của đại học Giang, vào năm cuối cấp, Hướng Vũ Lâm xuất hiện trên truyền hình với tư cách là phóng viên trong ban tổ chức của hội sinh viên. Hướng Vũ Lâm nổi tiếng trên mạng nhờ vào ngoại hình xinh đẹp và ngọt ngào nên đã được Trần Nhạc Dương tìm thấy. Ba đỡ đầu của trang nhất đặt rất nhiều niềm tin vào cô sinh viên top đầu xinh đẹp này. Sau ba lần tới chiêu mộ cùng với vô vàn kỳ vọng, nói tới rách mồm toạc mép thì cuối cùng đã thuyết phục được người đẹp này gia nhập giới giải trí và ký hợp đồng với Hoa Nhất.
Đúng như lời mà quản lý Lương Tĩnh của Ân Tô Tô đã nói, Hướng Vũ Lâm là người thông minh và rất sáng suốt, biết cách đối nhân xử thế nên đối với việc Ân Tô Tô cứ phủ nhận thẳng thừng như vậy thì chắc hẳn cô ấy sẽ không dễ tin. Có điều làm bạn với người thông minh cũng có lợi ở điểm này, kẻ khờ sẽ nghi ngờ và truy hỏi tới cùng, khiến cho cả hai bên cùng lúng túng, người thông minh thì tất nhiên sẽ không như vậy.
Mặc dù trong lòng Hướng Vũ Lâm vẫn còn nghi vấn, dù biết cô không nói thật nhưng cô ấy cũng không nói thẳng ra.
Có thể thấy điều này qua những bức ảnh và bài viết do Hướng Vũ Lâm đăng tải.
Những nhân vật tiếng tăm có mặt tại buổi ra mắt tối nay nhiều không kể xiết, bao gồm tổng giám đốc tập đoàn Phí thị, tổng giám đốc tập đoàn Phi Phạm, có cả Ảnh đế Khúc Nhạn Thời nữa… Trong bao nhiêu người như vậy nhưng Hướng Vũ Lâm lại chọn một người như Ân Tô Tô để cảm ơn.
Ngoài kế hoạch “Một mũi tên bắn trúng bốn con chim” của Trần Nhạc Dương ra, Ân Tô Tô khẳng định chắc chắn là Hướng Vũ Lâm còn có tâm tư riêng của cô ấy nữa.
Ân Tô Tô thầm đoán, Hướng Vũ Lâm không đề cập tới việc anh em nhà họ Phí tới ủng hộ là vì sợ lợi dụng sự nổi tiếng của nhà họ Phí sẽ khiến giới nhà giàu tỏ ra bất mãn. Cô ấy không nhắc tới Khúc Nhạn Thời là vì lo lắng tới scandal lúc trước của cô và Khúc Nhạn Thời sẽ tạo thành những dư luận không cần thiết, là một cách để bảo vệ Ân Tô Tô.
Đàn chị này thậm chí còn cẩn thận tới mức, trong những bức ảnh mà cô ấy đăng lên thì đã xóa sạch bóng dáng của Khúc Nhạn Thời, ngay cả góc áo cũng không để lộ ra.
Có một người “bạn thông minh” như thế trong giới thì cũng khá là tốt.
Nghĩ tới đây, Ân Tô Tô hơi mỉm cười, trong lòng cũng nảy sinh chút hảo cảm với Hướng Vũ Lâm, cô trả lời: [Chị Vũ Lâm bận rộn cả tối cũng mệt lắm rồi nên em không làm phiền nữa, chị nghỉ ngơi sớm nhé.]
Hướng Vũ Lâm: [Ừm, sau này là bạn bè rồi nên có gì cứ liên lạc nha Tô Tô.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với đàn chị gạo cội thì Ân Tô Tô cũng sắp tắm xong, cô đặt điện thoại di động cùng với chiếc túi chống nước sang một bên rồi chuẩn bị đứng dậy.
Ngâm mình trong bồn khiến cô mệt nhoài, hai chân mỏi nhừ không thể làm được gì. Ân Tô Tô chỉ còn cách dùng hai cánh tay chống lên thành bồn để gượng cả người dậy. Đi theo tiếng nước róc rách là đôi chân trần bước ra ngoài bồn, Ân Tô Tô cầm khăn tắm sạch sẽ quấn lên người rồi bắt đầu dưỡng da.
Sau khi bôi đủ các loại chai lọ thì cũng đã trôi qua bốn mươi phút.
Ân Tô Tô vô cùng uể oải, cô phồng má thở ra một hơi rồi tháo khăn tắm xuống, mặc áo ngủ và bước ra ngoài.
Đứng trong nhà tắm một lúc lâu như thế nên khi vừa mở cửa ra, một làn không khí mát mẻ thông thoáng đã phả ngay lên má cô, sảng khoái và khô thoáng.
Ân Tô Tô đã buồn ngủ rũ mắt, cô ngáp một cái rồi đi về phía giường ngủ. Khi gần tới nơi, cô chợt nhận ra chiếc đèn ngủ bên phải giường đã bật sáng từ bao giờ. Phí Nghi Châu ngồi dựa vào đầu giường, kính mắt treo trên sống mũi và đang cúi đầu đọc sách.
Có vẻ anh cũng đã rửa mặt xong, bộ đồ tây trên người đã đổi thành áo ngủ màu xám đậm, có vài sợi tóc lòa xòa trước trán hơi che đi phần lông mày khiến anh nhìn thấy cao quý và lười biếng.
“...” Ân Tô Tô nhìn thấy cậu cả nhà họ Phí thì lập tức nhớ lại cảnh mình vừa gửi nhầm tin nhắn cho anh, cũng vì thế mà Ân Tô Tô có hơi e dè, ngay cả đi thôi cũng bước từng bước rón rén. Cô cẩn thận đi tới cạnh giường, thầm cầu nguyện anh đã quên sạch và không hỏi tội gì hết.
Bên kia.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tới gần, ánh mắt của Phí Nghi Châu vẫn nằm yên trên trang sách mà không thèm liếc sang, anh chỉ thờ ơ cất lời: “Tin nhắn kia là em định nhắn cho ai?”
“...” Ân Tô Tô vừa duỗi hai ngón tay thon dài ra, cầm góc chăn lụa chuẩn bị trèo lên giường thì đứng sững người khi nghe thấy thế.
Cô hoảng hốt, tần ngần mấy giây mới hắng giọng rồi thật thà đáp: “Nhắn cho Hướng Vũ Lâm, tiền bối của em.”
Phí Nghi Châu không nói gì, trang sách trong tay anh nhẹ nhàng lật sang. Vẻ mặt của Phí Nghi Châu hững hờ, không rõ là đang như thế nào.
Ân Tô Tô đánh mắt ngó thử sắc mặt của anh chồng đại gia, không chắc là anh có hài lòng với câu trả lời này không. Cô suy nghĩ một lát rồi lại ngoan ngoãn nói thêm: “Tối nay anh và Phí Văn Phạm tới tham gia buổi ra mắt cùng em, từ đàn chị cho tới mọi người ở đó đều rất… Ngạc nhiên. Cô ấy tò mò không biết mối quan hệ của chúng ta là như thế nào nên vừa rồi mới nhắn tin hỏi.”
Ân Tô Tô vừa dứt lời thì đôi mắt đang nhìn trang sách của Phí Nghi Châu cũng thôi không đọc nữa, anh nhướng mi rồi nhìn về phía Ân Tô Tô.
Cô gái vẫn đang duy trì tư thế nửa quỳ trên giường, vì vừa tắm xong nên khuôn mặt bị hơi nước làm ửng hồng, ngay cả cổ và da tay cũng ánh lên màu hồng nhạt. Mái tóc dài đã được gội và sấy gần khô, phần tóc trên đỉnh đầu xõa tung mềm mại, đuôi tóc có vài sợi vẫn còn ẩm ướt đang bám lại trên cổ.
Tóc đen da trắng, hai màu sắc tương phản mạnh mẽ. Một giọt nước chảy từ lọn tóc xuống và lăn qua đường cong trên cổ, chảy qua xương quai xanh rồi chậm rãi chui vào cổ áo…
Vẻ ngoài này có gì đó quyến rũ và lười biếng khó tả, như thể cô vừa trải qua một cuộc tình mãnh liệt.
Phí Nghi Châu cứ lẳng lặng nhìn cô như thế mà không nói thêm gì.
Trong lòng Ân Tô Tô không hiểu sao bỗng nảy sinh sự sợ hãi, sợ anh sẽ phản đối câu trả lời của cô với Hướng Vũ Lâm, vì lo lắng bất an nên cô lúng túng nhìn anh mà không nói lời nào.
Hai người nhìn nhau khoảng chừng năm giây.
Chỉ trong một giây tiếp theo, Phí Nghi Châu khép cuốn sách lại rồi đưa tay tháo kính xuống, đặt cuốn sách lên bừa một góc nào đó ở phần đầu dường. Không hề có nửa phần chần chừ hay đoạn nhạc dạo nào cả, cánh tay dài vươn ra ôm cả người cô vào lòng.
Hai người cùng mặc áo ngủ bằng lụa, loại này vừa mỏng vừa trơn nên chỉ qua hai lớp quần áo thì da thịt gần như dính vào nhau không chút kẽ hở.
Ân Tô Tô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Phí Nghi Châu, mặt cô bắt đầu nóng lên rồi dịu dàng nằm trong lòng người đàn ông, toàn bộ hơi thở và đầu óc đều bị xâm chiếm bởi luồng hơi mát lạnh trên người anh.
Trong lúc mơ hồ, cô bỗng nảy sinh một suy nghĩ kỳ lạ.
Thoải mái quá.
Một tay Phí Nghi Châu ôm chặt Ân Tô Tô vào lòng, một tay khác chậm rãi vuốt những sợi tóc đang rủ xuống chạm vào tai cô. Lòng bàn tay nhẹ nhàng như có như không, vuốt ve đùa nghịch gương mặt và vành tai hồng hào của cô, hỏi rất thản nhiên: “Thế nên em mới trả lời đàn chị của em là chúng ta không quen à?”
Chỗ nào ngón tay anh chạm tới là chỗ đó của Ân Tô Tô khẽ run lên, cô kìm chế: “Lúc trước chúng mình cũng đã có giao ước rồi mà, không công khai quan hệ vợ chồng với người ngoài.”
“Giữa đàn ông và phụ nữ thì ngoài mối quan hệ vợ chồng ra còn rất nhiều loại khác.” Giọng nói Phí Nghi Châu lạnh lùng, không thể nào mà nhận ra được cảm xúc thật sự là gì: “Tại sao không nói anh là bạn của em?”
Cánh tay anh vắt ngang trên lưng cô, vì hai người dán sát vào nhau nên hai tay cô đặt ở đâu cũng không ổn, chỉ có thể ôm lấy cổ anh.
Ân Tô Tô ôm anh giống như một con gấu túi, cô do dự ngẩng đầu nói: “Thực ra nói vậy cũng được. Nhưng mà anh không biết đàn chị đó của em thông minh như nào đâu, cô ấy nhạy bén lắm, nếu mà nói qua loa kiểu gì cũng để cô ấy đoán già đoán non. Vậy nên là chị Lương mới bảo em nhắn như thế, càng đơn giản càng tốt.”
Phí Nghi Châu rũ mắt đối mặt với cô, đôi mắt nặng nề tối tăm, hơi nhướng mày: “Quản lý của em bảo em nói thế?”
“Đúng vậy.” Ân Tô Tô gật đầu theo bản năng. Vừa mới gật đầu xong mới phản ứng lại, thầm nghĩ toi rồi, vậy là cô lại hoang mang lắp bắp: “Chị Lương bảo em trả lời vậy chỉ đơn giản là không muốn mọi chuyện phức tạp thôi, anh đừng giận chị ấy.”
Phí Nghi Châu nghe vậy, bàn tay đặt trên mông cô khẽ đánh một cái rồi hừ lạnh: “Vì cái chuyện nhỏ nhặt còn chẳng bằng hạt vừng này mà đi giận cá chém thớt với người không chút liên quan, hóa ra ở trong mắt bà nhà, tôi là một người điên à.”
Hai má Ân Tô Tô lại càng thêm đỏ, cô im lặng một lát rồi không nhịn được nhỏ giọng cãi lại: “Nói cho rõ, em không hề nghĩ anh điên hay gì cả, em chỉ thấy, anh hơi hẹp hòi thôi.”
Nghe cô nói xong, Phí Nghi Châu hơi nhướng mày rồi nhìn cô chằm chằm. Anh thong thả quấn những sợi tóc của cô lên ngón trỏ mình, im lặng không nói gì.
Ân Tô Tô biết cậu chủ đang chờ giải thích nên húng hắng mấy cái, khó chịu nói: “Thì như tối nay đấy, em chỉ chuyện trò với tiền bối bên cạnh một chút và cười với anh ấy thôi mà anh đã giận rồi.”
Giọng nói của cô vốn dĩ đã ngọt ngào nhẹ nhàng, không phải giả vờ mà chỉ cần tỏ ra uất ức thì đã đủ khiến người ta mê mẩn. Phí Nghi Châu nhìn chăm chú hai má đỏ hồng, đôi mắt sáng long lanh rồi nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên cao hơn một chút.
Anh lạnh lùng cất tiếng: “Uất ức lắm à?”
Cô nào phải đứa ngốc, nghe anh hỏi vậy là biết anh ám chỉ chuyện gì rồi. Cơ thể Ân Tô Tô nóng bừng, cắn đôi môi đỏ bừng nhìn anh, không thèm trả lời lại.
Giọng điệu Phí Nghi Châu vẫn rất bình tĩnh, dáng vẻ cũng thoải mái hờ hững: “Nhưng anh thấy em sướng không chịu được mà.”
“...” Ân Tô Tô vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ. Không ngờ rằng một người kiêu ngạo không dính bụi trần như anh lại có thể nói năng thô tục đến vậy. Cứ mở miệng là không ngừng lại một giây.
Sợ anh lại nói thêm câu gì gây sốc nữa nên Ân Tô Tô vội bịt miệng anh lại, trừng mắt khẽ quát: “Không được nói linh tinh!”
Phí Nghi Châu bị cô bịt miệng nên chỉ để lại con mắt đang nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt anh lúc này không hề chứa một chút dục vọng nên đang có màu nâu nhạt nguyên thủy nhất. Trong ấy không hề chưa tạp chất, lạnh lẽo tĩnh lặng, giống như những chiếc lá thu bồng bềnh trên dòng suối thu trong rừng rậm.
Ân Tô Tô giật mình.
Vài giây đầu cô còn chưa kịp nhận ra, đến khi cảm giác được thì hai tai đã đỏ rực lên… Anh đang… Hôn lên lòng bàn tay cô.
Đôi môi mỏng dịu dàng hôn lên, còn thoáng có cảm giác mềm trơn, là lưỡi của anh.
Đôi mắt anh dán chặt vào cô, môi và lưỡi hôn lên tay cô. Dưới mí mắt của Ân Tô Tô, màu mắt anh dần tối và sâu đến mức mà mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành một vực thẳm không đáy, mê hoặc cô rơi vào thế giới đó.
“...” Mấy giây ngắn ngủi trôi qua, Ân Tô Tô bỗng lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng rụt tay lại.
Sắc đỏ đã lan ra từ mặt tới tận cổ cô, sự khó chịu chỉ chiếm ba phần, còn lại là nỗi xấu hổ. Cô không biết phải nói gì, mãi một lúc sau mới khó tin thốt ra được một câu: “... Anh là chó à, sao lại đi hôn tay người khác, không thấy bẩn ư?”
Phí Nghi Châu thản nhiên trả lời: “Chỉ là lòng bàn tay thôi, trên người em có chỗ nào mà anh còn chưa hôn đâu.”
Ân Tô Tô: “...”
Từng thấy người vô liêm sỉ nhưng lại chưa từng thấy ai mặt dày vô liêm sỉ như thế, Ân Tô Tô không còn ngạc nhiên nữa mà chỉ biết trợn mắt đơ người nhìn anh, câm nín không biết nói gì.
Dù bận nhưng Phí Nghi Châu vẫn thản nhiên nhìn cô một lúc rồi khẽ cong môi bật cười khe khẽ. Sau đó anh ôm cô nằm xuống gường, nghiêng người ôm chầm cô vào lòng và nhắm mắt lại.
Ân Tô Tô được anh ôm chặt vào lòng, có muốn nhúc nhích một chút cũng chẳng được. Cô không khỏi cau mày, thử nhẹ nhàng đưa tay đẩy anh một cái rồi thỏ thẻ: “Anh có thể buông em ra không, hoặc là… Thả lỏng một chút. Anh ôm chặt quá, em không thở được.”
Phí Nghi Châu nghe cô nói vậy cũng không thèm mở mắt, anh hơi thả lỏng lực cánh tay một chút rồi điều chỉnh cô lại thành một tư thế phù hợp hơn. Phí Nghi Châu khẽ hôn nhẹ lên trán cô rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong gian phòng im ắng.
Một lát sau, cơ thể mềm mại không biết sao lại vặn vẹo uốn éo như con thú con.
Phí Nghi Châu vốn đã phải kìm nén khổ sở, sức chịu đựng gần như đã gần rã rời mà lại thêm cô uốn éo thế này nên làm khí nóng trong người tăng vọt.
Anh mở mắt, quay người nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của cô rồi đè cô xuống dưới mình, hai cơ thể dán sát vào nhau. Anh khàn giọng hỏi: “Có phải em không muốn đi ngủ nữa không. Sao còn thách thức anh thế hả?”
“Không phải…” Nhịp tim Ân Tô Tô đập như sấm, xấu hổ nói: “Trên người anh nóng quá, bọn mình áp sát thế này làm em cũng nóng theo.”
Phí Nghi Châu nhìn cô từ trên cao xuống, đôi môi mỏng nhếch lên thành một đường.
Nói người anh nóng, gần quá nóng không ngủ được.
Cô có ý gì?
Súng thật đạn thật không được ra trận, ăn thì càng ăn càng đói mà giờ ôm cũng không cho ôm?
Nhất thời Phí Nghi Châu không biết nên nói thế nào. Anh nhìn cô một lúc rồi hơi liếc mắt, thở mạnh một hơi rồi lại nằm sang cạnh cô.
Trái tim Ân Tô Tô đập thình thịch, cô nơm nớp lo sợ dịch đầu sang bên cạnh.
Dáng vẻ cậu chủ nằm nghiêng rất nhã nhặn, anh nhắm mắt, mặt mày lạnh lẽo như tranh, bình tĩnh nói: “Ngủ đi, không ôm em nữa.”
“... À, được.” Ân Tô Tô lúng túng gật đầu.
“Nhưng chỉ tối nay thôi.” Anh lạnh lùng nói tiếp mà không thèm mở mắt: “Ngày mai lại bắt đầu ôm.”
Ân Tô Tô: “...”
Khóe miệng cô hơi giật nhẹ, thầm nghĩ: Có phải ảo giác không vậy, sao cứ có cảm giác người đàn ông này giống cô vợ nhỏ đang giận dỗi thế này.