Trong khoang xe phía sau, người đàn ông ngồi với vẻ thư thái và phong thái vương giả, tay phải lười biếng mân mê hai viên tràng hạt cổ, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, đôi lông mày khẽ nhếch toát lên vẻ lạnh nhạt, lộ ra vẻ mệt mỏi của người đã trải qua đủ mọi sự đời.
Người em trai ngồi sau vô lăng liếc qua kính chiếu hậu vài lần, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Đại ca, tên khốn kiếp Lư Tuấn đó chỉ biết đến tiền, muốn động vào người nhà họ Phí, chúng ta cứ mặc kệ à? Nếu nhà họ Phí điều tra ra có liên quan đến chúng ta thì mọi chuyện sẽ khó mà giải quyết."
Dư Liệt cũng không mở mắt, đưa tay day day huyệt thái dương, nhàn nhạt thốt ra một câu: "Đều là những kẻ liều mạng kiếm chút tiền cơm, hà tất phải làm khó nhau. Cậu ta muốn kiếm tiền thì cứ để cậu ta kiếm, người làm đại ca như tôi chỉ có thể chúc cậu ta phát tài còn có mạng mà tiêu thôi."
*
Kể từ khi Phí Thanh Dữ và Phí Lan Nhân đến thăm, thoắt cái đã mười ngày trôi qua. Trong mười ngày này, công việc của Hà Kiến Cần, Phí Văn Phạm và Phí Vân Lang đều có tiến triển mới.
Là Hà biết tuốt Phí thị, năng lực và hiệu suất xử lý công việc của Hà Kiến Cần thì khỏi phải bàn, nhưng điều khiến Ân Tô Tô kinh ngạc là cậu tư và cậu bảy nhà họ Phí - hai người này ngày thường đều tỏ ra bất thường, buông thả tùy tiện, trông có vẻ khó có thể giao phó trọng trách.
Ai mà ngờ được, chỉ trong mười ngày, Phí Vân Lang đã đưa ra một bản kế hoạch xây dựng toàn bộ Khu nghỉ dưỡng thôn Ân Oa. Phí Văn Phạm cũng đã kết nối thành công với Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ, thống nhất việc quay bộ phim quảng cáo giới thiệu thành phố.
Tháng mười một ở thủ đô đã vào đông, nhiệt độ giảm mạnh, gió Bắc thổi dữ dội, nhưng hôm nay lại là một ngày nắng đẹp hiếm hoi. Vào buổi chiều, mặt trời treo lơ lửng trên đầu, ánh nắng vàng rực rỡ từ trên trời phủ xuống từng ngóc ngách trường đua ngựa của nhà họ Phí. Bầu trời xanh ngắt điểm xuyết những đám mây trắng bồng bềnh, dưới những đám mây kia là những chú ngựa đang tung vó phi nước đại.
Cô sáu nhà họ Phí mặc một bộ đồ cưỡi ngựa trông thật oai vệ và đang cưỡi thử một vài chú ngựa trưởng thành mới được nhập về dưới sự hướng dẫn của người huấn luyện.
Bên trong khu nghỉ ngơi được thiết kế theo phong cách thuần kiểu Mỹ, trên bàn trà bày la liệt những bản kế hoạch dày cộp và bản thảo hợp đồng. Ân Tô Tô đang chăm chú xem bản kế hoạch, còn Phí Nghi Châu thì lười biếng ngả lưng vào chiếc ghế sofa màu xanh đen sang trọng ở vị trí chủ vị, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ, im lặng lắng nghe hai cậu ấm bên kia báo cáo.
Vài phút sau, Phí Vân Lang đã trình bày xong kế hoạch xây dựng khu nghỉ dưỡng bằng những lời lẽ xúc tích nhất. Trong lòng anh ấy hơi thiếu tự tin, cầm tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm, rồi ngẩng đầu nhìn Phí Nghi Châu, lo lắng hỏi: "Anh cả, chị dâu, anh chị thấy kế hoạch của em thế nào?"
Vì không phải là người trong ngành nên Ân Tô Tô không hiểu biết gì về việc xây dựng khu nghỉ dưỡng, tất nhiên cô cũng im lặng, quay sang nhìn chồng mình.
"Cũng được." Phí Nghi Châu lật qua lật lại bản kế hoạch hai lần rồi nói: "Nhưng phần giao thoa văn hóa vẫn cần phải trau chuốt thêm, nội dung trong bản kế hoạch này chắc chắn không thể là bản thảo cuối cùng được."
Nghe vậy, tảng đá lớn trong lòng Phí Vân Lang cũng coi như được hạ xuống, anh ấy thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh cả, lời nói của anh giống viên thuốc an thần với em vậy. Chỉ cần phương hướng chung không có vấn đề, em sẽ cùng mọi người xem xét lại những chi tiết cụ thể."
Phí Nghi Châu gật đầu, đóng tập kế hoạch lại, rồi nhìn sang Phí Văn Phạm nói: "Còn chú thì sao?"
"Chị dâu hoạt động trong ngành nhiều năm nay, lý lịch trong sạch, Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ không có ý kiến gì về việc mời chị dâu làm đại sứ hình ảnh, kịch bản cho phim quảng cáo thành phố đầu tiên đã được phác thảo sơ bộ rồi. Sau khi hoàn thiện, chúng ta sẽ phải thảo luận lại với chính phủ Lan Hạ, cần phải tổng hợp ý kiến từ nhiều phía mới có thể đưa ra quyết định được." Phí Văn Phạm nói, dừng lại anh ấy một chút, rồi lại nói tiếp: "Tuy nhiên, về mảng phim quảng cáo, đội ngũ cốt cán của công ty em có một đề xuất, anh chị có thể nghe thử xem."
Phí Nghi Châu: "Nói đi."
"Hiện tại, ngành du lịch của các thành phố đang rất cạnh tranh, các video quảng cáo cũng được sản xuất tràn lan, nói thật thì Lan Hạ không có lợi thế cạnh tranh cốt lõi nào. Chỉ dựa vào cảnh quan địa hình để gây chú ý và thảo luận nhằm tạo sự khác biệt là rất khó." Phí Văn Phạm nghiêm túc nói: "Vì vậy, chúng em muốn thực hiện một bộ phim quảng cáo theo cốt truyện mới lạ, có nhân vật, có câu chuyện, làm nổi bật chiều sâu văn hóa của cao nguyên Hoàng Thổ."
Phí Nghi Châu suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật đầu: "Anh rất ủng hộ ý tưởng này."
Phí Văn Phạm nghe vậy thì mừng rỡ, cười nói: "Anh đồng ý là tốt rồi. Hiện tại, chúng ta đã chọn được nữ chính, chỉ còn thiếu một nam chính, sau khi sàng lọc và so sánh, chúng em có hai ứng cử viên."
Ân Tô Tô tò mò hỏi: "Hai người đó là ai?"
"Một là Khúc Nhạn Thời." Phí Văn Phạm nói: "Khúc Nhạn Thời là vị Ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc, là siêu sao hàng đầu không thể bàn cãi, nếu để anh ta đóng vai nam chính trong phim quảng cáo, em tin rằng chỉ riêng sức nóng của anh ta cũng có thể tạo nên một “cơn sốt Lan Hạ" trên mạng."
Vừa dứt lời, chưa kịp đợi Ân Tô Tô phản ứng, người đàn ông bên cạnh cô đã lên tiếng trước, mặt không biểu cảm, không hề có ý muốn thương lượng: "Khúc Nhạn Thời không được, người tiếp theo."
"… " Ân Tô Tô đổ mồ hôi, lặng lẽ liếc nhìn Phí Nghi Châu, không nói gì.
Rõ ràng phản ứng của người anh ruột này cũng nằm trong dự đoán của Phí Văn Phạm. Cậu tư cười gượng, nói: "Hiểu mà, hiểu mà. Ban đầu em còn không muốn nhắc đến người này, chỉ là anh ta thực sự rất phù hợp, anh cả không muốn thì thôi."
Ai ngờ sau khi nghe xong những lời đối thoại này, Phí Vân Lang bên cạnh lại không hiểu…
Anh ấy hiếu kỳ tiến lại gần, nghiêm túc nhìn Phí Nghi Châu hỏi: "Anh, tại sao Khúc Nhạn Thời lại không được? Em đã xem nhiều phim của anh ta rồi, anh chàng đó quả thật rất đẹp trai, diễn cũng tốt, hơn nữa theo phân tích của anh tư, em thấy anh ta được mà."
Phí Nghi Châu cúi đầu uống một ngụm cà phê, thờ ơ nói: "Anh ta không được."
Phí Vân Lang: "Tại sao?"
Phí Nghi Châu lười biếng nhướng mắt nhìn anh ấy một cái, biểu cảm như muốn nói "Thằng nhóc con tránh sang một bên, ông đây còn chẳng thèm nhắc đến cái tên đó".
May mà lúc này Phí Văn Phạm ra tay đúng lúc, kéo em út của mình lại, thì thầm vào tai anh ấy: "Em bị ngốc à? Bình thường không có lướt web à? Anh chàng này và chị dâu đã từng dính tin đồn tình cảm mấy lần rồi, lần nào cũng lên hot search hết. Em không biết anh trai em là người hay ghen à? Anh ấy có thể để tên này đóng phim quảng cáo với chị dâu sao?"
Phí Vân Lang: "..."
Nói xong, Phí Văn Phạm không còn thời gian để ý đến ánh mắt ngơ ngác đến mức không thể tin nổi của em bảy mình, lại nhìn về phía anh cả và chị dâu kính yêu của mình, mỉm cười nói: "Anh cả, em vô cùng hiểu tâm trạng của anh, cho nên, chúng ta còn có phương án B - Giang Châu Trì!"
Giang Châu Trì?
Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Ân Tô Tô lập tức bừng sáng.
Đây cũng là một vị Ảnh đế trẻ tuổi, nhưng không giống Khúc Nhạn Thời vẫn luôn gắn liền với "độ hot cao", Giang Châu Trì là một luồng gió trong lành của làng giải trí hiện nay.
Theo như Ân Tô Tô tìm hiểu được, vị tiền bối này sống rất thật và vui vẻ. Anh ấy có thể cưỡi xe mô tô phân khối lớn đến phim trường, có thể tự đi tàu điện ngầm để chạy show, sẽ ẩn mình một thời gian sau khi đóng phim xong, rồi vào một buổi sáng nào đó, sẽ bất ngờ mở livestream, lặng lẽ cùng mọi người ngắm bình minh ngày Đông chí.
Trong mười năm ra mắt từ năm mười bảy tuổi, anh ấy tự mình phấn đấu, từng bước từng bước, không vội không vàng mà đi đến trước mắt công chúng, trở thành diễn viên nam trẻ có độ phủ sóng quốc dân cao nhất hiện nay.
Mặc dù anh ấy không xuất hiện nhiều như Khúc Nhạn Thời, khi thì đăng lại bình luận khi thì thả tim đến cả triệu lượt, nhưng mọi người cũng không thể phủ nhận rằng Giang Châu Trì sở hữu năng lực không thể nghi ngờ và có lượng fan đại chúng trung thành nhất.
Những người hâm mộ đại chúng này không hiểu gì về những mánh khóe của giới hâm mộ, chỉ cần mỗi lần anh ấy có tác phẩm mới ra mắt, họ sẽ ùa đến vô điều kiện, giúp anh ấy tạo ra doanh thu phòng vé và tỷ lệ người xem cao ngất ngưởng.
Ân Tô Tô không khỏi một lần nữa cảm thán năng lực quyền uy của gia tộc Phí thị, chỉ một câu Plan B bâng quơ như vậy mà lại có thể mời được "đại thần khiêm nhường" ẩn mình này xuất sơn, hợp tác với cô đóng vai nam chính trong bộ phim quảng bá thành phố Lan Hạ.
Trong lòng cô rất xúc động, Ân Tô Tô đang vui mừng vì được hợp tác với một tiền bối ưu tú như vậy, thì lại vừa nghe thấy anh chồng đại gia hỏi một câu như sau: "Người này đáng tin cậy không?"
Tất nhiên là Phí Văn Phạm tất nhiên biết cái gọi là "đáng tin cậy" của anh có nghĩa là gì, khẽ hắng giọng rồi nói: "Anh cả, anh còn không yên tâm về em sao. Giang Châu Trì đã có vợ rồi. Đó là thanh mai trúc mã bên nhau nhiều năm, gương vỡ lại lành ngọt ngào vô cùng, mấy ngày trước mới vừa tuyên bố kết hôn chính thức trên Weibo. Trên mạng còn có rất nhiều bài đăng đào lại câu chuyện tình yêu của anh ta và vợ, em đọc mà say như điếu đổ, cứ như tiểu thuyết ngôn tình vậy. Anh ta tuyệt đối sẽ không có ý đồ gì với chị dâu, đáng tin 100%."
Phí Nghi Châu nghe xong thì suy nghĩ một chút, dường như vẫn còn hoài nghi, nhíu đầu mở Weibo ra tìm kiếm bừa một chút, vẻ mặt vẫn rất hờ hững.
Vài phút sau, cậu cả đã hóng drama xong trở về, nhàn nhạt nói: "Được, vậy chọn anh ta đi."
Cứ như vậy, Ân Tô Tô đã cùng ba cậu ấm nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đến hơn bốn giờ chiều mới rời khỏi trường đua ngựa của Phí Văn Mạn, ngồi vào chiếc Rolls-Royce trong bãi đậu xe.
Vừa lên xe, cô đã không kìm được nhìn lén bóng dáng thanh tú bên cạnh, vừa tức vừa buồn cười, giơ tay nhéo tai anh, trêu chọc nói: "Sao anh buồn cười đến thế. Một diễn viên nam hợp tác với em thôi mà, anh còn phải đích thân đi điều tra chuyện tình cảm của người ta, làm gì thế."
Phí Nghi Châu vẫn bình tĩnh, mặc kệ bàn tay mềm mại kia nhéo nặn vành tai mình, một lúc sau mới hơi hé môi, ra lệnh: "Chú Trương, phiền chú nâng vách ngăn lên."
"Vâng." Chú Trương ngồi ở ghế lái đáp lại, nhấn một nút trên bảng điều khiển.
Tiếp đó, một tấm vách ngăn đặc biệt từ từ nâng lên, hoàn toàn ngăn cách không gian phía sau và phía trước, tạo thành một thế giới hoàn toàn riêng tư.
Ân Tô Tô: "..."
Ân Tô Tô ngẩn cả người, cô khó hiểu chớp chớp mắt, hỏi anh: "Anh bảo chú Trương nâng vách ngăn lên làm gì?"
Phí Nghi Châu không lên tiếng ngay, hai tay nắm lấy chiếc eo mảnh khảnh, mềm mại của cô nhẹ nhàng nhấc lên, bế cả người cô lên đùi mình. Anh cúi đầu nhìn cô, dùng ngón tay lướt chậm rãi trên gò má và đường cong cổ thanh tú của cô, từng chút một đi xuống, lười biếng đáp: "Không nâng vách ngăn lên, chẳng lẽ lại để người ngoài nhìn chúng ta chơi đùa sao."
Gương mặt Ân Tô Tô hơi nóng lên, ngây ngốc hỏi anh: "Chơi gì?"
"Chơi em."
"..."
Phí Nghi Châu dùng đầu ngón tay vẽ lên xương quai xanh và cổ của Ân Tô Tô, ngay lập tức, chiếc áo khoác của cô đã bị vứt sang một bên, bên trong chỉ còn một chiếc áo thun bó sát màu be, đặc biệt mỏng manh. Phần eo mảnh khảnh trở lên đầy đặn hơn, theo hơi thở gấp gáp của cô mà run rẩy.
Ánh mắt anh dần tràn ngập dục vọng, cúi đầu dùng môi và răng, cách lớp áo mỏng manh nhẹ nhàng âu yếm cô.
Ân Tô Tô nhắm mắt, khuôn mặt đỏ bừng, không kìm được cắn ngón tay, không dám lên tiếng, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ anh.
Tại sao anh lại đi điều tra lai lịch của diễn viên nam?
Phí Nghi Châu nhớ lại câu hỏi vừa rồi của cô, thiếu chút nữa thì bật cười. Cô hoàn toàn không biết mình hấp dẫn đến mức nào, mỗi cái cau mày hay nụ cười đều khiến anh say đắm.
Anh ghét cô tiếp xúc với người khác giới, ghét cô chú ý đến người khác, thậm chí ghét nghe thấy tên cô và tên đàn ông khác được nhắc đến cùng lúc.
Mà những cảm xúc liên quan đến bản năng này, phải dùng lý trí cứng rắn nhất để kìm nén, để khống chế.
"Theo anh thấy, câu hỏi của em là cố tình hỏi, nên anh không muốn trả lời." Khi anh ngẩng đầu lên, áp môi vào vành tai đỏ hồng của cô, vải áo bên dưới cổ áo cô đều ướt đẫm và chuyển sang màu sẫm.
Tiếp theo, anh há miệng, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô: "Nếu anh nhớ không nhầm thì ngày mai phim của em sẽ bấm máy phải không?"
Bấm mấy, cũng có nghĩa là lúc chuyến công tác kéo dài hàng tháng của cô sắp bắt đầu. Anh sẽ không còn được ôm ấp và vuốt ve cô mỗi tối trong nhiều tháng liền.
Ân Tô Tô muốn vùng ra, nhưng eo và chân tay cô đều bị anh khóa chặt, không sao động đậy được. Cô chỉ có thể đỏ mặt, khẽ trả lời: "Phải, ngày mai em phải bay đến khe Hàn Sơn. Sáng nay em đã nói với anh rồi mà..."
Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, không thể chịu đựng thêm được nữa, cuối cùng nghẹn ngào lên tiếng, nức nở như một con vật nhỏ: "Đây vẫn đang trên xe, anh buông em ra mau."
“Trên xe có phải rất kích thích không?” Phí Nghi Châu nhàn nhạt hỏi, đầu ngón tay lần mò rồi chậm rãi nghiền ngẫm, đôi môi mỏng liếm vành tai cô: "Ngôn ngữ cơ thể của em cho anh biết, em rất vui vẻ, cũng rất thích.”
"..." Ân Tô Tô gần như bật khóc, cô chỉ có thể cắn chặt ngón tay, để mặc anh hoàn toàn kiểm soát mọi giác quan của mình.
"Tấm chắn có thể cách âm, nhưng em vẫn cần phải kiềm chế một chút, đừng có kêu quá to." Phí Nghi Châu hôn lên môi cô, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan nào. Anh chỉ muốn trước khi đi cho em một ký ức sâu sắc, để em từng phút từng giây, từ thể xác đến tâm hồn đều nhớ kỹ anh."