"Hmm, không ngờ đó cũng là một đứa trẻ ngoan." Trương Tú Thanh là một người phụ nữ nội trợ, không quan tâm đến việc phát triển thành phố quê hương, chỉ mong con gái mình bình an, hạnh phúc. Bà ấy cười nói: "Chỉ cần nhân phẩm tốt, tâm địa tốt, đối xử tốt với Tô Tô của chúng ta, dù nghèo hay giàu cũng không sao cả."
Tuy nhiên, Ân Tự Cường lại cau mày, nói: "Nhìn qua là biết Tiểu Phí xuất thân từ danh gia vọng tộc. Gia đình như vậy mới là "nhà giàu" thực sự, anh em đông đúc, tôi không lo gì khác, chỉ lo gia đình thằng bé quá phức tạp, sau khi về nhà Tô Tô sẽ chịu ấm ức."
Trương Tú Thanh chợt nhớ lại những bộ phim truyền hình dài tập mình từng xem, bật cười: "Không đến mức đó đâu."
Ân Tự Cường thở dài: "Mong là tôi lo xa, hi vọng con gái mình bình an khỏe mạnh."
*
Nhà họ Phí vốn là người nói một không hai, hành động nhanh gọn. Ngay sau khi trở về thủ đô, Phí Nghi Châu bắt đầu thực hiện từng bước những lời hứa hẹn với vợ và ba vợ.
Về phía ban ngành chính chủ do Hà Kiến Cần đích thân ra mặt liên lạc. Khi chính quyền Lan Hạ nghe tin có một doanh nghiệp lớn sắp đến xây dựng khu nghỉ dưỡng, họ mừng rỡ khôn xiết. Ngay lập tức Sở Văn hóa - Du lịch thành lập một tổ chuyên trách để phối hợp, hỗ trợ và tư vấn mọi mặt.
Cùng lúc đó cậu bảy nhà họ Phí cũng nhận được lệnh triệu tập của anh cả. Vào tối cuối tuần, anh ấy phi ngựa như bay đến phòng làm việc ở nhà tổ họ Phí ở Nam Tân.
Phí Vân Lang sở hữu nhiều khu nghỉ dưỡng thành công trên khắp thế giới. Khi biết anh cả dự định xây dựng khu nghỉ dưỡng ở Lan Hạ, ban đầu cậu bảy có chút bối rối, nhíu mày suy tư hồi lâu mới chợt nhận ra: "À, Lan Hạ, phải chăng là thành phố có ba cái huyện nghèo ở Tây Bắc không?"
Phía sau bàn làm việc, Phí Nghi Châu vừa xử lý xong chồng giấy tờ cao ngất ngưởng, tháo kính nhắm mắt xoa bóp ấn đường, nói: "Đúng vậy."
Nói xong, hiếm khi anh cả cảm thấy ngạc nhiên, nhướng mắt nhìn em út, giọng điệu hờ hững: "Cậu bảy nhà chúng ta vốn có tầm nhìn xa trông rộng, từ khi học đại học đã bắt đầu kinh doanh ở nước ngoài, gặt hái thành công vang dội, thế mà còn biết "Lan Hạ", đáng khen nhỉ."
Tuy Phí Vân Lang hơi ngây thơ nhưng đầu óc linh hoạt, suy nghĩ cũng rất tinh tế. Dĩ nhiên anh ấy lập tức nhận ra anh cả mình đang ám chỉ theo cách mỉa mai.
Phí Vân Lang bị sặc, xoa xoa trán xấu hổ nói: "Chuyện này, anh đừng trách em. Lúc đầu em muốn khởi nghiệp kinh doanh, ba chỉ cho em 50 triệu USD vốn khởi điểm, dặn dò nếu thất bại thì phải ngoan ngoãn quay về thủ đô làm việc cho anh. Em tập trung dốc sức phát triển khu nghỉ dưỡng, nhưng lại thiếu kinh nghiệm, áp lực đè nặng. Như anh cũng biết, những khu vực càng phát triển càng nổi tiếng thì ngành du lịch càng phát đạt. Một thành phố lạc hậu như Lan Hạ này, một tay mơ mới chập chững bước vào nghề như em thực sự không dám thử sức. Nếu 50 triệu USD đổ sông đổ bể thì giờ có lẽ em chỉ còn nước ôm hồ sơ đi giao cho anh trong phòng tài liệu."
"Hiện tại mấy dự án khu nghỉ dưỡng chú đang phụ trách đều khá ổn, cũng tích lũy được kha khá kinh nghiệm rồi." Phí Nghi Châu thong thả nói cất lời, giọng điệu bình thản và thư thái: "Giao cho chú dự án khu nghỉ dưỡng thôn Ân Oa ở Lan Hạ, chắc chắn chú sẽ không còn bỡ ngỡ nữa."
Cậu bảy kính nể người anh cả của mình từ tận đáy lòng. Theo lẽ thường, với mệnh lệnh của anh cả thì anh ấy không dám cãi lời. Nhưng nói thật lòng, nếu phải phát triển du lịch ở Lan Hạ, Phí Vân Lang thực sự cảm thấy lo lắng.
Phí Vân Lang thở dài, nghiêm túc nói: "Anh cả, anh từng đến Lan Hạ, anh cũng đã thấy nơi đó ra sao rồi. Anh thực sự nghĩ rằng phát triển du lịch ở đây có thể thành công được à?"
"Giao nhiệm vụ cho chú, muốn làm sao là chuyện của chú, tiền bạc không phải vấn đề, anh chỉ quan tâm đến kết quả." Ánh mắt Phí Nghi Châu dừng lại trên khuôn mặt người em thứ bảy, lạnh lùng không cho phép phản kháng: “Đã muộn rồi, chú về đi."
Phí Vân Lang mặt mày ủ rũ, gật đầu lặng lẽ: "... Vâng."
Dứt lời, cậu bảy xoay người đẩy cửa phòng làm việc ra, tiến đến sảnh thang máy ấn nút xuống, đợi một lát cửa thang máy mở ra, một người đàn ông to con bước ra, diện áo lông cao cấp màu trái thanh long sặc sỡ. Vẻ ngoài của anh ấy cực kỳ xuất chúng, toát lên vẻ lãng tử, phong trần pha chút chơi bời.
Vừa nhìn thấy anh đẹp trai màu thanh long này, Phí Vân Lang đã ngây người, buột miệng thốt lên: "Anh tư? Sao anh cũng đến chỗ anh cả vậy?"
"Anh cả triệu tập, ai dám không đến chứ." Phí Văn Phạm thở dài não ruột, nhìn cậu bảy rồi lại lén lút nhìn về phía phòng làm việc, tiến đến gần ghé tai thì thầm: "Anh nghe nói anh cả muốn phát triển một khu nghỉ dưỡng văn hóa cao nguyên Hoàng Thổ Lan Hạ, chú đến nhận việc à?"
Phí Vân Lang muốn khóc không ra nước mắt, chỉ thiếu mỗi việc nức nở: "Đúng vậy."
"Chậc, đáng thương nhỉ." Phí Văn Phạm lắc đầu thở dài: "Chẳng biết anh cả lại nổi hứng gì, nơi đó hoang vu hẻo lánh, chẳng có gì cả."
Phí Vân Lang suy nghĩ một lát, nói: "Anh cũng biết, anh cả theo ông nội làm công ích nhiều năm như vậy, chắc là muốn giúp đỡ rồi. Dù sao anh ấy nhiều tiền thì anh ấy bỏ vốn, đầu tư vào nơi nào dù nghèo đến đâu cũng có thể biến thành tổ vàng."
Hai anh em trò chuyện xong, sau đó tạm biệt, một người vào thang máy chuẩn bị về nhà triệu tập ekip thương lượng thiết kế phương án, một người vuốt tóc hắng giọng, quẳng cái vẻ cà lơ phất phơ kia đi, nghiêm túc bước vào thư phòng.
"Anh cả." Phí Văn Phạm bước đến bàn làm việc, thành thật cúi đầu chào hỏi, tư thế vô cùng cung kính.
Phí Nghi Châu đang trả lời email trên máy tính, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình hắt lên đôi lông mày và ánh mắt như tranh vẽ của anh thêm vài phần lạnh lùng. Nghe thấy lời chào của Phí Văn Phạm, anh không ngẩng đầu lên, chỉ nói một cách hờ hững: "Gần đây Hà Kiến Cần đang phối hợp với Sở Văn hóa - Du lịch Lan Hạ, chuẩn bị quay một số video quảng bá giới thiệu thành phố, chú nhận việc này đi, nữ chính trong video là chị dâu chú, không có yêu cầu gì khác."
Phí Văn Phạm nghe xong, ban đầu cũng ngẩn ra hai giây, sau đó giơ tay gãi đầu nghi ngờ hỏi: "Anh, sao dạo này anh lại đột nhiên quan tâm đến Lan Hạ vậy?"
Mười ngón tay thon dài của Phí Nghi Châu gõ trên bàn phím, tùy tiện trả lời anh ấy: "Có hai lý do, chú muốn nghe lý do nào?"
Phí Văn Phạm: "..."
Phí Nghi Phạm bị câu hỏi lựa chọn này làm cho choáng váng, ngây người hỏi: "Em có thể nghe cả hai không?"
Cậu cả vẫn không ngẩng đầu lên, cũng nghe thấy mà trả lời: "Lý do đầu tiên, ông nội luôn dạy chúng ta, năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn. Góp sức cho sự phát triển của đất nước là gia quy của nhà họ Phí, anh không dám quên dù chỉ một khắc."
Anh cả nói những lời đầy tầm nhìn và bao dung, làm cậu tư vô cùng kính phục và thán phục.
Phí Văn Phạm nhìn Phí Nghi Châu với ánh mắt tràn đầy sự kính trọng và ngưỡng mộ, vô cùng xúc động. Anh ấy hỏi tiếp: "Vậy lý do thứ hai là gì?"
Cậu cả tiếp tục nói: "Lý do thứ hai đó chính là Lan Hạ là quê hương của chị dâu chú, anh muốn để cô ấy tận mắt chứng kiến, tự tay kiến tạo nên sự thay đổi của mảnh đất ấy, làm cô ấy tự hào và vui vẻ."
*
Hai ngày sau, tất cả hợp đồng trong tay Lương Tĩnh đã hoàn tất. [Phàm Độ] sắp sửa bấm máy, nhiều thương hiệu quốc tế lớn cũng đã tung ra thông báo chính thức về người đại diện cho mùa mới - Ân Tô Tô.
Chưa đầy mười phút sau khi thông báo chính thức, tên của Ân Tô Tô đã một lần nữa leo lên vị trí No.1 trên bảng hot search của Weibo.
Cư dân mạng hóng hớt không khỏi ngạc nhiên và bàn tán sôi nổi, trên bảng xếp hạng của các từ khóa liên quan bỗng chốc bùng nổ.
Dân cư mạng 1:???? Trời ạ, hôm nay là ngày 30 tháng 10, tất cả thương hiệu lớn như cùng hẹn trước đăng tuyên bố chính thức, chẳng lẽ ngày này trong tương lai sẽ trở thành "Ngày Tô Tô" sao? [cười khóc]
Dân cư mạng 2: Diễn viên flop cũng có ngày lên hương, nhưng từ khi Tần Viện rớt đài khỏi showbiz thì cơ hội thăng tiến của Ân Tô Tô dường như bay cao bay xa, kỳ lạ nhỉ! [Hóng drama]
Dân cư mạng 3: Trời ạ, trước đây có tin đồn Ân Tô Tô dựa vào đại gia nên mới nổi tiếng. Lúc trước mình còn không tin, nhìn cô ấy trên show truyền hình là một cô gái rất thật thà và đáng yêu, giờ thì hơi tin rồi...
Dân cư mạng 4: Ân Tô Tô có ông trùm than đá chống lưng, ai trong showbiz cũng biết. Nghe đồn cô ta còn bị tên đại gia béo ú kia chơi đến nỗi nhập viện để có được những hợp đồng này, liều mạng ghê.
Dân cư mạng 5: Lầu trên bị bệnh hẻ? Bộ núp dưới gầm giường của Ân Tô Tô hả?
Dân cư mạng 6: Để tao xem ai lại tung tin bậy bạ về chị tao nữa? Fans Tần Viện, con mẹ nó, đừng có nhảy vào đây được không, chị nhà mày đã bị cho ngừng hoạt động rồi, dội thêm bao nhiêu nước bẩn vào chị tao cũng không cứu nổi chị nhà mày đâu, tích đức cho con cháu đi, OK?"
Dân cư mạng 7: Fans của Ân Tô Tô ngu vãi, mấy cơ hội thăng tiến rõ ràng như vậy mà nhìn không ra? [ngoáy mũi]
Dân cư mạng 8: Chị đẹp muốn diễn xuất có diễn xuất muốn sắc đẹp có sắc đẹp, làm gì có chuyện được buff chứ! [mỉm cười]
Dân cư mạng 9: Tui từng gặp Ân Tô Tô ở sân bay, rất hiền hòa rất thích cười, còn bình dị gần gũi, người không biết đừng nên nói lung tung được không?
Dân cứ mạng 10: Người qua đường thui, tui cũng cảm thấy Ân Tô Tô có thể có người chống lưng đấy. Nhưng vậy thì sao, nhan sắc của cô ấy quả thật rất nổi bật, nhìn cô ấy thêm vài lần tôi cảm thấy tôi có thể kéo dài tuổi thọ thêm dăm ba năm nữa đấy. Người đẹp nên diễn xuất nhiều vào đại diện nhiều vào, giúp mọi người rửa mắt. [OK]
...
Mọi người bàn tán rôm rả. Nhìn những bài đăng mới liên tục xuất hiện trên newfeed, Ân Tô Tô vừa tắm xong thì nhướng mày, không quan tâm lắm mà tắt Weibo, chuyển sang mở một game nuôi thú cưng, bắt đầu cho chú heo điện tử của mình ăn.
Không lâu sau, Wechat của cô nhận được một tin nhắn mới.
Ân Tô Tô mở ra xem, thấy người gửi là chị Lương, viết: ["Phàm Độ" đã xác định thời gian quay, ngày 10 tháng sau, địa điểm quay tại khe Hàn Sơn.]
Bộ phim [Phàm Độ] của Khương Thành Văn lấy bối cảnh quay tại bảy thành phố thuộc ba tỉnh ở Trung Quốc, phần hiệu ứng đặc biệt sử dụng phông xanh, phần còn lại đều quay tại địa điểm thực, là một tác phẩm thực sự chứa rất nhiều tâm huyết.
Sắp sửa tham gia đoàn phim [Phàm Độ], được đạo diễn có danh tiếng hướng dẫn, trong lòng Ân Tô Tô có chút háo hức vui mừng, nhanh chóng gõ chữ, trả lời chị Lương một tin: [Em biết rồi!]
Vừa trả lời tin nhắn xong, cửa phòng ngủ chính đã bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Ân Tô Tô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cao lớn âu phục giày bước vào từ ngoài cửa, sau khi vào cửa anh đi vào phòng thay đồ, cởi áo khoác ra, tháo đồng hồ Patek Philippe trên tay ra cất vào tủ, rồi bước từng bước thong thả tiến về phía cô.
Phí Nghi Châu nghiêng người ngồi xuống mép giường, vươn tay ôm cô gái ở trên giường đặt lên đùi, không nói gì, chỉ nhắm hờ mắt, sống mũi cao vút vùi vào mái tóc đen mượt của cô rồi hít hà.
Mặt Ân Tô Tô ửng đỏ, ngoan ngoãn như mèo con nép trong lòng anh, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt và mái tóc hơi se lạnh của anh, hỏi: "Sao hôm nay anh về muộn thế?"
"Có cuộc họp." Cuối năm công ty bận rộn, trước đây vì anh đã đến Lan Hạ một tuần nên tồn đọng khá nhiều việc, dạo này Phí Nghi Châu thường xuyên tăng ca, giọng nói khàn khàn lộ ra chút mệt mỏi khó nhận ra.
Cảm nhận được sự mệt mỏi của anh, Ân Tô Tô ngoan ngoãn im lặng, cố làm gối ôm cho anh. Hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy anh.
Im lặng ôm lấy nhau, bầu không khí ấm áp và hòa hợp không thể diễn tả bằng lời.
Tuy nhiên, sự ấm áp và hòa hợp này chỉ kéo dài được chưa đầy năm phút thì đã đột ngột thay đổi.
"..." Cảm nhận được tay anh luồn vào từ dưới vạt áo, đang vân vê một quả dâu tây, Ân Tô Tô không nhịn được khẽ run rẩy, nhiệt độ hai gò má tăng cao hơn. Hai tay vội vàng ấn chặt vào cổ tay gầy nhưng tràn ngập sức mạnh của anh, xấu hổ kháng nghị: "Anh còn chưa tắm, lại muốn làm gì đây?"
"Em." Người đàn ông miễn cưỡng nói tiếp, tự nhiên vén vạt áo cô lên.
"..."
Bị đầu lưỡi của anh quấn lấy, Ân Tô Tô rên rỉ thành tiếng, đầu óc sắp nổ tung, chỉ có thể ra sức mà ôm chặt anh.
Phí Nghi Châu lười biếng ăn cô, tựa như chơi đùa, môi mỏng dán vào làn da cô khép mở, mỗi một lần hít thở đều kích thích làm cả người cô run rẩy.
Những ngón tay có vết chai mỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua đôi gò bồng đảo, giọng nói của Phí Nghi Châu ẩn chứa sự kìm nén và nhẹ nhàng: "Hôm nay anh họp cả ngày. Em biết anh đã nghĩ gì trong suốt buổi họp không?"
Ân Tô Tô không thể trả lời câu hỏi của anh. Hai cổ tay mảnh khảnh của cô bị trói ngược ra sau, má cô ửng hồng, nước mắt lăn dài trên khóe mắt. Cơ thể cô bị ép buộc về phía trước, gần như bị đẩy vào miệng anh.
"Em đã tặng anh món quà quý giá nhất, anh sẽ giúp đỡ Lan Hạ để đền đáp." Phí Nghi Châu hôn cô: "Anh đang nghĩ xem em có hài lòng với điều này không."
"Em hài lòng, em cũng thực sự rất biết ơn anh..." Giọng Ân Tô Tô run rẩy, gần như khóc nức nở: "Nhưng anh có thể bình tĩnh lại một chút, buông em ra rồi đi tắm trước được không?"
Phí Nghi Châu nghe vậy, dừng lại suy nghĩ hai giây rồi nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được thôi."
Tuy nhiên trước khi Ân Tô Tô kịp thở phào nhẹ nhõm, cô lại nghe anh lười biếng nói tiếp: "Nhưng có điều kiện."
"Chuyện gì nữa?"
"Anh muốn em tắm giúp anh."
Ân Tô Tô: "..."