Bàn tay mảnh dẻ, nhẵn nhụi như ngọc Dương Chi thăm dò về phía mi tâm đối phương. “Mơ tưởng! Tường Thú Hộ Thân Chướng.” Mục Hách hô khẽ, hai tay kết thành thủ ấn. Ánh mắt loé lên ánh sáng minh mẫn rồi biến mất. Ngay sau đó, một lá chắn tản ra quầng sáng nhàn nhạt bỗng nhiên xuất hiện cách lão khoảng một thước. Rầm! Tường Thú Hộ Thân Chướng mới mọc lên chưa được bao lâu đã bắt đầu sụp đổ. “Sao lại thế này?” Mục Hách ngây ngẩn cả người, hai mắt có chút dại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.