Trở lại trong vương cung.
Toại Bình Thương đưa tay lên lau dòng máu tươi ứa ra trên khóe miệng, hai mắt hoảng hốt nhìn nam tử lão niên khoác giáp bạc, hai bên tóc mai đã điểm sương, giống như nhìn thấy ma quỷ: “Dưỡng Thần lục trọng thiên! Không ngờ Huyết Sát Các lại có cường giả tuyệt thế như vậy giúp sức.”
Rõ ràng Toại Bình Thương đã chú ý tới tấm lệnh bài Huyết Sát Các mà Võ Trấn đang đeo bên hông.
Danh hào của Huyết Sát Các, tất nhiên là hắn ta đã từng nghe nói qua.
Lúc đầu còn tưởng rằng chỉ là một tiểu lâu la ra tay giết dòng chính Phương gia nên danh tiếng mới được hâm nóng nhanh chóng như vậy. Toại Bình Thương
vốn định giải quyết Liễu gia xong rồi mới đến những thế lực đã nắm giữ thế lực ngầm của vương triều từ rất lâu này.
Không ngờ được.
Trong mắt hắn ta, một Huyết Sát Các mà vài gã Đô Sát Sứ cũng có thể tùy tiện tiêu diệt được lại nhanh chóng biến hoá, trở thành quái vật khổng lồ khiến người ta phải e ngại hơn cả Liễu gia và Phương gia!
“Cường giả như các hạ sao lại bằng lòng ở dưới trướng loại miếu nhỏ như Huyết Sát Các chứ? Tại sao không trở thành cung phụng của vương thất chúng ta, hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý?”
Không ngờ là chuyện đã tới nước này, Toại Bình Thương vẫn còn có ý mời chào.
Không vì cái gì khác, nếu như có thể chiêu mộ được một vị cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên, trăm năm sau của vương triều đều có thể mưa thuận gió hoà cũng không phải là nói chơi.
Toại Nguyên Vương Triều có thể trở thành một mối uy hiếp lớn cho mấy vương triều xung quanh.
Không những có thể giảm bớt rất nhiều chiến sự râu ria, mà Toại Nguyên còn có nương theo tình thế này, tiến hành phản công các vương triều khác, cắn xuống một miếng thịt to trên người bọn họ.
“Cung phụng của vương thất à? Bổn tướng cũng không thói quen làm thần tử của một tên hôn quân!”
Vẻ mặt Võ Trấn khinh thường, nhìn về hướng về Toại Bình Thương nói.
“Ngươi nói cô là hôn quân? A, thật sự cho rằng bước vào lục trọng thiên thì có thể hoành hành không cố kỵ gì ở trong Toại Nguyên Vương Triều à?” nghe được những lời này, ý định mời chào lúc đầu của Toại Bình Thương đã bị dập tắt trong chớp mắt.
Hắn ta cười nhạt một tiếng: “Cô hảo có ý tốt mới nhắc nhở ngươi, nếu ngươi đã không cảm kích, vậy thì đi chết cùng đám nghịch tặc kia đi!”
“Lý Ngư Hóa Giao Kinh!” Toại Bình Thương quát lớn.
Trên người hắn ra toát lên từng luồng long khí.
“Để đám nghịch tặc các ngươi nếm thử uy lực công pháp Huyền giai thượng phẩm của vương thất!” Tay phải Toại Bình Thương hóa chưởng, ầm ầm công kích về hướng Võ Trấn.
Long khí hội tụ thành ảo ảnh Giao Long vọt tới chỗ Võ Trấn
“Long khí suy yếu như vậy mà không biết xấu hổ, còn dám lấy ra thao túng.” Võ Trấn châm chọc một câu.
Vẫn chưa lấy trường thương Huyền giai ở sau lưng ra.
“Xem bổn tướng một quyền phá nát đây, Huyết Long Hóa Cương Môn.”
Huyết khí trong cơ thể Võ Trấn quay cuồng, giống như có một con Huyết Long đang bơi lội trong ngũ tạng lục phủ.
Tay trái nắm chặt, hư ảnh nắm đấm đập thẳng vào hư ảnh Giao Long.
Bang!
Hư ảnh Giao Long bất ngờ bị một kích đánh cho tán loạn.
Đồng tử Toại Bình Thương hơi co lại, tay phải giơ lên, long khí quanh người nhanh chóng hội tụ thành một lá chắn bảo vệ trước người hắn ta.
Chẳng qua sức mạnh của một cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên khủng bố đến mức nào, há lại để một tên Dưỡng Thần nhị trọng thiên có thể dễ dàng ngăn trở?
Quả nhiên, sau khi một quyền của Võ Trấn đánh tan hư ảnh Giao Long, lại liên tục đáng vỡ lá chắn long khí của hắn ta.
Trong lúc vội vàng, Toại Bình Thương đã lấy ra một món pháp bảo phòng ngự cấp bậc Huyền giai thượng phẩm để ngăn cản. Nghe nói là đã truyền lại từ thế hệ vương thất đầu tiên.
“Không hổ là tu vi của cường giả Dưỡng Thần lục trọng thiên, đỡ một kích này xong, ngay cả Long Ngọc của Toại Thị cũng có chút chấn động.
Nếu như có thể phu phục người này để sử dụng, thực lực của Toại Nguyên Vương Triều nhất định có thể tăng lên một mảng lớn, đáng tiếc...” Trong mắt Toại Bình Thương trong mắt hiện lên hàn ý.
“Tứ Phương Long Nguyên Trận, lên!” Hai tay Toại Bình Thương hai tay kết thành một thủ ấn.
Chỉ thấy bốn đại trụ trong vương cung phát ra ánh ánh lấp lánh, theo đó, phía trên vương cung cũng xuất hiện một toà đại trận
“Trận pháp à?” Võ Trấn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nghe được tiếng Võ Trấn giật mình hô lên, Toại Bình Thương nhếch miệng cười to: “Không sai, lúc tiên hoàng Toại Nguyên xây dựng vương cung đã từng bái phỏng một vị đại sư trận pháp sư Dưỡng Thần Cảnh cửu trọng thiên. Toại Nguyên vương cung này chính là bút tích của ông ta!”
Lời vừa nói xong, tu vi của Toại Bình Thương vốn chỉ ở Dưỡng Thần nhị trọng thiên lại đột nhiên không ngừng tăng lên!
Tu vi của hắn ta vẫn vọt đến Dưỡng Thần Ngũ Trọng Thiên mới từ từ dừng lại.
Không cần đoán cũng biết, điều này rõ ràng là do năng lực của tòa trận pháp này mang đến.