Du Vô Gian cười cười với nữ tử, tay phải làm động tác 'suỵt '. Du Vô Gian xoay người nhìn về phía ngoài cửa, nói: “Giao cho ngươi đấy.” Liễu Trì Vân mở cửa, bước vào trong phòng. “Sư, sư tôn, nhiệm vụ mục tiêu đã bị tiêu diệt, vậy...” giọng nói của Liễu Trì Vân có chút gấp gáp. Tuy bản thân vừa giết tên công tử bột cưỡi ngựa kia, nhưng dù sao trong tay đối phương cũng dính đầy máu tươi, vì giết kẻ xấu cho nên cảm giác tội lỗi trong lòng cũng không quá...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.