Mục lục
Ta Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, vậy mời Lộ huynh chuẩn bị.” Kình Thiên Lệ và Bá Nguyên nhìn nhau rồi gật đầu, đứng sang hai bên đặt tay lên lưng Lộ Lâm Vân truyền từng luồng linh khí vào người ông ta.

Hiếm thấy chính là La Quân thấy vậy nhưng không hề nhân cơ hội này đánh tới mà ngược lại còn có vẻ rất mong đợi.

Ở thế giới cũ hắn ta có rất ít đối thủ. Cho nên đến nay cũng không thể rèn luyện cảnh giới ở cận kề cái chết, dẫn đến tình trạng bị giam ở Động Linh Cảnh lục trọng chưa thể tăng tiến.

Nhưng bây giờ thì khác, từ lúc đến thế giới này hắn ta biết được tu luyện giả ở đây có thể là những người mạnh nhất từ xưa đến nay. Vì vậy hắn ta bắt đầu mong đợi gặp được những cường giả như vậy. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn ta không nhân cơ hội ra tay.

“Hộc hộc!” Sắc mặt hai người Kình Thiên Lệ tái nhợt, thu tay về.

“Lộ huynh đệ, trông cậy hết vào ngươi đấy.”

“Yên tâm đi, Lộ Lâm Vân ta sẽ không phụ lòng tin của hai người.” Lộ Lâm Vân nhích chân phải về một chút, hơi thở khiến người ta sợ hãi lan ra trong phạm vi trăm mét.

“Các hạ, xin chỉ giáo!”

“Chấn Không Quyền chiêu thứ ba, Phá Hiểu Quyền!”

Lộ Lâm Vân trượt chân phải về phía trước, tay trái làm động tác dồn lực, những ai tinh mắt có thể thấy được bây giờ linh lực xung quanh thân thể Lộ Lâm Vân đang điên cuồng chảy dồn vào quyền trái.

“HA!”

Cùng với một tiếng hét lớn, một quyền từ tay trái Lộ Lâm Vân lao ra!

La Quân cảm nhận được sức mạnh từ một quyền kia, hắn ta hơi hạ thấp người xuống, đao lớn trong tay làm ra một động tác.

“Một quyền này đã tốn tất cả linh lực của ba người, sức công phá có thể so với một chiêu toàn lực của Động Linh Cảnh lục trọng, tên ma đầu kia có lẽ là lành ít dữ nhiều rồi!” Bá Nguyên lẩm bẩm.

Lúc ba người đang cho rằng đối phương sẽ không đỡ được thì bên tai ba người vang lên giọng nói rất khẽ.

“Quy Yến Đao Pháp.”

Mọi người xôn xao!

Chợt vang lên âm thanh đao cắt qua quyền, ba người trợn mắt, nhìn vết đao trên cơ thể.

Phụt!

Máu tươi phun trào, ba tông sư tiếng tăm lẫy lừng ở Tuyền Thuỷ quận cứ như vậy chết trong một chiêu, biến thành vong hồn dưới đao kẻ khác.

La Quân giơ tay lên lau vết máu trên khoé miệng, lắc đầu: “Vẫn còn hơi kém.”

Hắn ta nói xong cầm đao tiếp tục đi tới.

“Ba, ba tông sư Động Linh Cảnh… Chết, chết hết rồi?”

“Quái… Quái vật!”

“Chẳng lẽ Huyết Sát Các là thế lực thất phẩm nào đó ư? Nếu không sao lại có được đại tông sư mạnh như thế?”

Binh sĩ đang canh giữ trên tường rào và tu luyện giả ở khắp nơi ai nấy vô cùng hoảng sợ. Nhiều người muốn lập tức rời khỏi nơi thị phi này, bảo vệ mạng sống.

“Phần thưởng gì chứ, mạng nhỏ của lão tử mới quan trọng!”

“Chư vị, tại hạ xin lui trước.”

“Tạm biệt.”

Kim Viên Chính thấy càng lúc càng có nhiều tu luyện giả bỏ đi thì giận dữ hét lên: “Nếu ai dám đi sẽ bị truy nã như tội phạm, sau này sẽ phải chịu sự truy bắt của Đốc Sát Sứ Toại Nguyên vương triều!”

Nhưng những lời này chỉ dọa được một bộ phận nhỏ những người đang muốn bỏ trốn mà thôi.

Đa số thì vẫn coi như gió thoảng qua tai, tiếp tục chạy trốn. Bây giờ Kim Viên Chính còn lo thân chưa xong thì thời gian đâu mà lo tới bọn họ, có thể sống tới ngày mai đã là không tệ rồi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra nếu còn ở đây nữa thì chết là cái chắc.

“Đáng chết.” Lưu công thấy tình hình càng lúc càng không ổn thì vội vàng nhìn sang Kim Viên Chính: “Kim quận trưởng, ta đã quan sát yêu nữ này một lúc rồi, tu vi có lẽ không chênh lệch với ta là mấy. Ngươi nhân cơ hội chạy đến chỗ thiếu gia dẫn ngài ấy chạy đi, để ta ở lại giữ chân yêu nữ này cho!” Giọng điệu này của Lưu công chính là liều chết tử thủ ở đây.

Kim Viên Chính lập tức gật đầu, nói: “Được.”

Lần này có lẽ không giữ nổi Tuyền Thuỷ quận nữa rồi, nhưng chỉ cần bảo vệ được Phương Thiên Minh thì vẫn là một công lớn. Cho dù bên trên có trách tội xuống thì cũng có Phương gia chống lưng.

“Muốn chạy à?” Thiên Diện Hồ cười, đang định sử dụng thân pháp Hồ Mị ngăn cản hai người.

“Nằm mơ đi, Kim Cương Ấn.”

Một luồng phật quang bắn tới Thiên Diện Hồ, nàng ta nhanh chóng dùng đoản đao che trước mặt.

Rầm!

Thiên Diện Hồ lùi về phía sau vài bước.

“Pháp bảo Hoàng giai thượng phẩm?” Thiên Diện Hồ nhìn thấy Lưu công lấy ra Phật Môn Ấn Chương.

Hai người giằng co một lúc thì Kim Viên Chính đột nhiên quay sang hét lên với Lưu công: “Lưu tông sư, mau tránh ra!”

Lưu công lập tức tránh sang một bên, nhìn thấy một bóng đen đang bay tới chỗ mình thì đôi lông mày trắng nhíu lại. Sau đó dường như nhìn ra người đến là ai thì vội vàng kéo lấy người kia.

“Phúc Thịnh Vượng, ai đánh ông ra nông nổi này?” Lưu công đỡ người kia, đây đúng là Phúc Thịnh Vượng, thị vệ bên cạnh mà Phương Thiên Minh vẫn gọi là Phúc bá. Cũng là người cùng với Lưu công được xưng là Hắc Bạch Song Sát. Không ngờ đường đường là Hắc Sát Động Linh Cảnh ngũ trọng nổi tiếng trong triều lại bị đánh thê thảm như vậy. Kinh mạch của Phúc Thịnh Vượng bị đánh nát, đến cả xương sườn cũng không còn một cái lành lặn. Cho dù cứu lại được thì sau này cũng sẽ trở thành phế vật không bằng cả một người bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK