Phập! Chúc Nguyên Dung dại ra nhìn tia máu mãnh liệt phun trước mặt, sau đó mới khôi phục tinh thần. Hắn phát hiện bàn tay phải của mình bị người ta cắt xuống rồi. Máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối! Chúc Nguyên Dung chửi thề một tiếng, vừa xong còn cười rất tàn nhẫn, thoáng cái khiếp sợ không thôi. “Địch tập, toàn bộ cảnh giới!” Chúc Nguyên Dung cao giọng nói. “Người đâu? Ai vừa đánh lén ta?” Hai mắt Chúc Nguyên Dung long sòng sọc, nhìn khắp bốn phương tám hướng nhưng đều...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.