“Coi như ngươi cố gắng thượng đạo.” Thi Không có đấu võ miệng với Dạ Mệnh cũng vô dụng mà thôi, bây giờ muốn sống thì chỉ có thể lấy ra chút đồ vật gì đó. “Chỉ cần tôn thượng Đại Đế đồng ý làm lơ cho cái mạng tiện của vãn bối, vãn bối có thể chắp tay nhường lại Bồ Đề Diệp là món chí bảo Đế giai, coi như là lời xin lỗi.” “Pháp bảo Đế giai à?” Trong lòng Dạ Mệnh cả kinh, không ngờ trên người cái tên ở trước mặt, Cửu Long Đại Đế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.