“Nhà ngươi không xứng được biết.” Dạ Mệnh lặng lẽ nói một câu xong thì thi triển ý niệm. Vạn Lệ Âm bỗng trừng lớn hai mắt, bởi hắn ta phát hiện ra rằng hắn ta đột nhiên không thể cử động được. Hắn ta nhìn về phía Dạ Mệnh một cách cứng ngắc và chỉ thấy Dạ Mệnh đang bước từng bước về phía mình. “Trở về với đất Minh đi, thứ con sâu cái kiến vô tri.” Dạ Mệnh bước đến trước mặt Vạn Lệ Âm, hắn vươn tay, ngón trỏ ấn lên chỗ giữa hai đầu mày...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.