Giống như Lâm Thiên Phong đã nói, cường giả Động Linh Cảnh nhất trọng cũng không nhất định có thể một kích đánh nát một món linh khí Hoàng giai cực phẩm.
Vậy La Quân kia sao lại có thể làm được?
Cách trả lời duy nhất chính là tu vi của đối phương phải cao hơn Động Linh Cảnh nhất trọng rồi, có lẽ đã đạt tới cảnh giới tam tứ trọng đáng sợ không chừng!
Bản thân Tô Trạm chỉ ở Uẩn Linh đỉnh phong, đối đầu với một gã tu luyện giả có tu vi là Động Linh tam tứ trọng, đó không phải là tự tìm đường chết à?
Về phần thù lao mà Lâm Thiên Phong đồng ý trả cho mình, sớm đã bị Tô Trạm ném ra phía sau đầu lâu rồi. Có nhiều bảo vật hơn nữa mà không có mạng hưởng thụ thì cũng phí công vô ích thôi.
Đưa mắt nhìn Tô Phạm rời đi, hai mắt Lâm Thiên Phong đỏ ngầu, đôi tay gắt gao túm lấy một đám cỏ dại trên mặt đất.
Cuối cùng, ông ta cũng giống như một quả bóng rổ bị xịt, thở hắt ra một hơi: “Ngươi có gan thì tới lấy cái đầu trên cổ bổn thành chủ đi, đến lúc đó ta lại muốn nhìn xem cái mà ngươi gọi là Huyết Sát Các, sẽ làm thế nào để tránh được Toại Nguyên Vương Triều truy nã!”
La Quân thấy đối phương đã nhận mệnh thì cũng không dây dưa, từ từ đi đến trước mặt Lâm Thiên Phong, đang muốn dùng tay phải vặn đầu người đang sống sờ sờ là ông ta xuống thì một thanh phi đao từ phía sau hắn ta đột nhiên lao tới.
Thân hình La Quân giống như ma quỷ, dễ dàng tránh được phi đao đánh lén.
La Quân hơi xoay người, người mới tới đứng ở chỗ cao nhất trong phủ thành chủ. Người này mặc một bộ áo cánh chuồn, đầu đội mũ võ quan.
Một luồng khí tức hùng hậu phát ra từ trên người nam nhân này
Động Linh Cảnh!
Khóe miệng La Quân nhếch lên.
Hắn ta đi tới thế giới này đã mấy ngày, còn chưa từng gặp qua người cùng một cảnh giới với mình đâu.
Thân là môn chủ Phách Đao Môn, tất nhiên là La Quân hy vọng sẽ gặp gỡ một đối thủ có thể đánh ngang hàng cùng mình.
Hiện tại rốt cuộc gặp được một người rồi.
Ánh mắt vốn đã ảm đạm của Lâm Thiên Phong khi nhìn thấy gã nam nhân ăn mặc cổ quái đứng ở phía xa kia thì lại lộ ra một tia hy vọng.
La Quân không biết thân phận của người đàn ông trước mắt này là gì, nhưng Lâm Thiên Phong lại biết rất rõ ràng.
Bộ trang phục này chính là phục sức Đốc Sát Sứ của Toại Nguyên Vương Triều.
Cái tên Đốc Sát Sứ cũng như ý nghĩa của nó, coi như là người chuyên môn giám sát tình huống ở mỗi thành và quận thành lớn, sau đó sẽ báo cáo cho bộ phận giám sát.
Về phần tại sao Lâm Thiên Phong lại hưng phấn như vậy, thì là do mỗi một vị Đốc Sát Sứ, tu vi ít nhất cũng phải ở Động Linh Cảnh tam trọng!
Tên Đốc Sát Sứ trước mắt, nói không chừng có thể đánh bại gã tự xưng là đến từ sát thủ Huyết Sát Các kia!
Nam tử mặt chữ quốc nhìn thẳng vào một thân đầy đao ý của La Quân, đáy mắt xẹt qua tia kiêng kỵ.
Không ngờ được, Lâm Thiên thành nho nhỏ mà lại có nhân vật như vậy.
Tuy trong lòng La Quân cực kỳ muốn luận bàn võ công cùng người trước mắt, nhưng nhiệm vụ Dạ Mệnh giao phó mới là quan trọng nhất.
La Quân không nói hai lời đã muốn vươn tay, vặn đầu của Lâm Thiên Phong đang ở trước mặt xuống.
Đốc Sát Sứ - Diệp Kim Sùng thấy vậy thì trong lòng bùng lên một cơn giận dữ.
Đúng là một tên cường đạo phách lối!
Trong vô số kẻ xấu từng bị hắn ta chém giết, đây là lần đầu tiên Diệp Kim Sùng thấy có người coi mình là không khí, còn định tiếp tục hành hung ngay trước mắt hắn ta!
“Dám ở trước mặt bản Đốc Sát Sứ tàn hại ta quan thần của Toại Nguyên, ác khấu để mạng lại đi!”
(Ác khấu: tên cướp độc ác)
Thân pháp của Diệp Kim Sùng rất nhanh nhạy, trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở phía sau lưng La Quân.
Bên ngoài bàn tay phải nổi lên một tầng kim quang lấp lánh, sau đó đẩy mạnh ra!
Chân mày La Quân cau lại, hình như có hơi kinh ngạc vì tốc độ của đối phương so ra cũng không kém mình bao nhiêu.
Tay phải La Quân cũng lập tức đưa ra một chưởng.
Bang!
Một tiếng nổ lớn chợt vang lên.
Sau khi hai bên so đấu một chưởng, Diệp Kim Sùng bị chấn động đến mức vội vàng lùi về phía sau mấy bước, dùng vẻ mặt như lâm vào đại địch nhìn La Quân.
La Quân thì ngược lại, vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, không hề xê dịch một chút nào.
Trong mắt La Quân thoáng hiện lên chút mất mát, quay về phía Diệp Kim Sùng, lắc đầu: “Động Linh tứ trọng, vẫn quá yếu, ngươi còn chưa xứng để cho ta rút đao.”
Nghe đối phương nói vậy thì trên mặt Diệp Kim Sùng lộ ra vẻ giận giữ!
Hắn ta nói cái gì chứ?
Mình đường đường là Đốc Sát Sứ của Toại Nguyên Vương Triều, trong bộ phận đốc sát cũng miễn cưỡng được coi là cường giả Đốc Sát Sứ hàng đầu. Thế mà lại không xứng để cho hắn ta rút đao?
“Ăn nói ngông cuồng, hôm nay bổn Đốc Sát Sứ lại muốn nhìn thử xem người có vốn liếng gì mà dám ngông cuồng như thế!”
Trong lòng Diệp Kim Sùng vốn có kiêng kỵ nhưng trong nháy mắt lại giống như đèn dầu bị thổi tắt.