Dưới tình thế cấp bách, Đường Ngữ Yên đã chộp lấy cốc nước trên bàn đánh thẳng vào đầu thanh niên đó.
Tên thanh niên dùng tay che đầu, anh ta lập tức nổi giận giơ tay tát thẳng vào má của Đường Ngữ Yên.
Đường Ngữ Yên loạng choạng ngã xuống ghế.
Tiếng động đã lập tức thu hút sự chú ý của khách hàng ở xung quanh.
Thấy thế, hai trai hai gái ở bàn bên cạnh đứng dậy, vây quanh Đường Ngữ Yên, đang định ra tay.
Một người đàn ông lo lắng hỏi han tên thanh niên vừa bị đánh: “Mộ Dung thiếu gia, anh không sao chứ?”
Dương Phàm biết Mộ Dung thiếu gia này, anh ta chính là Mộ Dung cổ, người của nhà họ Mộ Dung.
Nhìn Mộ Dung cổ rất hung hăng, lúc anh ta đang định ra tay thì phía sau có người đẩy anh ta ra.
Dương Phàm đẩy Mộ Dung cổ sang một bên và hoàn toàn phớt lờ những người này, hắn đi thẳng đến trước mặt Đường Ngữ Yên rồi ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Những người đứng xem bên cạnh đều kinh ngạc đến ngẩn người, tình huống gì thế này?
Người thanh niên đó chắc chắn là kẻ ngốc fôỉ, ngay cả Mộ Dung cổ mà hắn cũng không nhận ra sao? Hắn dám đấy Mộ Dung cổ ư, không phải là đang tìm chết sao?
Ngược lại, lúc Mộ Dung cổ nhìn thấy Dương Phàm thì lại cười một cách chế nhạo.
Ngày hôm đó, sau khỉ Dương Phàm rời khỏi nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung cổ đã cho người điều tra rất kỹ về Dương Phàm.
Anh ta biết hắn chính là thằng nhóc gác cửa bị đuổi khỏi núi Nhị Long, không còn nơi nào để đi nên mới đành đến nhờ cậy nhà họ Tô.
Trong mắt bọn họ, nhà họ Tô chẳng là gì cả, chỉ một cái búng tay cũng có thể xóa sổ cả nhà họ Tô.
Vê lý do tạỉ sao Dương Phàm lại sống ở
Tân Giang Hoa Uyển thì nhà họ Mộ Dung cũng không biết, nhưng khi nghĩ đến số tài nguyên nhiều không đếm được trên núi Nhị Long thì hắn có được chút tiền cũng là chuyện không có gì đáng ngạc nhiên.
Nếu không phải hai gia tộc lớn đêu có dinh thự riêng thì biệt thự số một ở Tân Giang Hoa Uyển cũng không đến được tay người khác.
Vì thế, bọn họ hoàn toàn không còn xem trọng Dương Phàm nữa.
Mặc dù Dương Phàm rất mạnh nhưng dẫu sao Mộ Dung cổ cũng là đệ tử của Phỉ Vân Tông, cao thủ của Phi Vân Tông nhiều như mây, thực lực còn mạnh hơn La Hán Đường rất nhiều.
Lần này Mộ Dung cổ cố tình đến gây rắc rối cho Đường Ngữ Yên, mục đích của anh ta chính là chờ Dương Phàm tìm đến.
Lần này anh ta mời sư huynh Kiếm Trần từ Phi Vân Tông đến để trấn thủ cho mình, Kiếm Trần là cao thủ của Ngưng Đan Cảnh nên kỹ thuật dùng kiếm quang bằng một tay của hắn ta vô cùng tuyệt diệu.
Mộ Dung cổ nghĩ chắc chắn có thể đối phó được với Dương Phàm.
Dương Phàm ngồi bên cạnh Đường Ngữ
Yên, nhìn thấy gò má sưng đỏ của cô mà không khỏi đau lòng.
“Xỉn lỗi, tôi đến trễ rồi.” Dương Phàm cười như không cười mà nói.
Đường Ngữ Yên thấy Dương Phàm xuất hiện, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, cô cười gượng gạo nói: “Tôi gây rắc rối cho anh rồi.”
Dương Phàm nói với cô: “Tôi đã hứa với Đường Cương sẽ chăm sóc cho cô thì chắc chắn sẽ chăm sóc cho cô, ai động vào cô thì tôi sẽ giết người đó.”
“Ha ha…”
Nghe mâỳ lời Dương Phàm nói, Mộ Dung Cổ bật cười.
“Dương Phàm, mày vần nên chăm sóc tốt cho bản thân mày đi, hôm nay là ngày chết của mày rồi.”
Anh ta nghiến răng nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Dám xúc phạm tới nhà họ Mộ Dung của bọn tao, hôm nay tao sẽ băm mày ra thành từng mảnh.”
Nói xong anh ta lại chỉ vào Đường Ngữ Yên ở bên cạnh Dương Phàm rồi nói tiếp:
“Tao sẽ không để cho mày chết một cách
thoải mái như vậy đâu, tao sẽ để cho mày thấy những người mày muốn bảo vệ bị bọn tao chà đạp như thế nào, sau đó tao sẽ băm dầm cô ta ra thành từng miếng một.”
“Tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc xúc phạm đến nhà họ Mộ Dung là như thế nào”