Hắn đứng dậy đỉ theo Lý Thi Hàm ra khỏỉ phòng.
Khi Dương Phàm nhìn thấy khuôn mặt xỉnh đẹp lạnh lùng đó, trong giây phút căng thẳng, hắn buột miệng: “Hôm đó người nhìn cô tắm không phải là tôi.”
Lời vừa nói ra, Dương Phàm đã nhận ra điều gì đó sai sai, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao?
Khuôn mặt xỉnh đẹp của Lý Thỉ Hàm lạnh lẽo, cô ta đe dọa: “Chuyện này không được phép nói ra ngoài, nếu không tôi sẽ đuổi giết anh cho dù đến chân trời góc biển.”
Dương Phàm cười ha ha, vẻ mặt ngây thơ nói: “À…thì ra là cò, xin lỗi nha, cò mặc quần áo vào nên tôi không nhận ra.”
“Sao vậy, ở chỗ các cô không có tập tục nhìn thấy cơ thể thì phải cưới chứ?”
“Cho dù có tôi cũng không đồng ý.”
Đã không trốn tránh được thì chỉ có thể
thừa nhận thôi, dù sao cũng không phải hắn cố ý-
Vẻ mặt Lý Thi Hàm tức giận, người này đúng là không biết xấu hổ, đã chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.
Nếu không phải cô ta đánh không lại thì chắc chắn cô ta đã liều mạng với hắn rồi.
Lý Thi Hàm thầm nghĩ, lần này trở về Kỉnh Thành phải tu luyện chăm chỉ, việc đầu tiên cô ta sẽ làm khỉ đột phá Ngưng Đan Cảnh là dạy cho Dương Phàm một bài học.
Cô ta nói: “Anh sẽ không còn kiêu căng được lâu nữa đâu.”
Nói xong, cô ta xoay người định bỏ đi.
Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: “Có gì ghê gớm đâu, không phai chỉ vô tình nhìn thấy cô không mặc quần áo thôi à, tôi cởi hết để cô nhìn lại cho kỹ.”
Nói xong Dương Phàm trực tiếp cởi áo, giả vờ đưa tay cởi quần.
Lý Thi Hàm dở khóc dở cười, mắng một câu là đồ không biết xấu hổ, sau đó đôi chân dài trực tiếp bước đi.
Những người đi cùng Lý Thí Hàm đưa hai trưởng lão Huyền Minh đi, còn cha con nhà họ
Mã thì giao cho người ở đồn cảnh sát xử lý, không thể tránh khỏi tội thuê người giết người.
Cái chết của Mã Thiên Hoa cũng coi như vô ích.
Dương Phàm trở lại phòng, sau đó rời đi cùng đám người Tô Mộng Dao.
Cao Đại Cường tạm biệt hai người rồi đưa mẹ về nhà.
Dương Phàm lên xe của Tô Mộng Dao.
“Người phụ nữ xỉnh đẹp đó là aỉ vậy?” Tô Mộng Dao giả bộ thản nhiên hỏi.
Dương Phàm cười khúc khích: “Anh thực sự không biết, anh chỉ biết cô ta đến từ Cục Chính trị.”
Tô Mộng Dao mỉm cười hỏi Dương Phàm: “Người ta xỉnh đẹp như vậy, anh không tìm cơ hội bắt chuyện sao?”
Dương Phàm nhẹ nhàng lắc đau: “Nói cái gì vậy, anh là người có bạn gái rồi.”
Tò Mộng Dao thè lưỡi mà không nói gì, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.
“Anh có muốn dẫn bạn gái đỉ xem phim không?” Tô Mộng Dao cười hì hì hỏi.
Dương Phàm cười nói: “Xem phim có lợi
ích gì, không bằng về nhà ngủ.1
Nghe vậy, khuôn mặt xỉnh đẹp của Tô Mộng Dao đỏ bừng, đúng là con người không hiểu tình thú, không biết cách tiến triển từ từ, sao mà lại nói trực tiếp như thế không sợ người ta xấu hổ sao?
Tô Mộng Dao cũng không phản đối, lái xe thẳng đến cổng Tân Giang Hoa Uyển.
Vốn dr cô ấy muốn dè dặt một chút, để Dương Phàm đưa cô ấy đến nhà hắn uống một tách cà phê, nên mới đậu xe trước cửa.
Nhưng người tính khỏng bằng trời tính, Dương Phàm mở cửa bước xuống xe nói: “Tạm biệt.”
Tô Mộng Dao ngây người một lúc, đây là cái hành động gì thế: “Anh nói về nhà ngủ là thật sự đi ngủ?”
Vẻ mặt Dương Phàm khó hiểu nói: “Chứ gì nữa?”
Đúng là độc thân dựa vào thực lực.
Đầu cứng như rê cây du*.