Bọn họ nhanh chóng bước đến xin lỗi Dương Phàm: "Ngài Dương,thật xin lỗi, thật xin lỗi, hôm nay tôi bận quá nên..."
Dương Phàm cười nói: "Không sao đâu, không có việc gì, chỉ cần giúp tôi mở phòng chí tôn ra là được."
Thấy nhân viên lễ tân khách sáo với Dương Phàm như vậy, mấy "quý cô' cảm thấy hơi khó tin.
Tất cả đều bước tới, vươn cổ để nhìn kỹ hơn.
Trước đây, bọn họ đã từng gặp khách hàng VIP, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến VIP chí tôn.
Bọn họ đến đây chỉ để bắt một con rùa vàng, sao có thể bỏ lỡ chuyện này được.
Nhân viên lễ tân nhận lấy thẻ Long Phượng Chí Tôn †ừ tay Dương Phàm, quẹt vào máy quẹt thẻ của hệ thống rồi đưa lại bằng cả hai tay.
"Ngài Dương, ngày là khách hàng tôn quý nhất của thương hội Thuận Thái chúng tôi, tất cả các chi phí đều được miễn phí, có bất kỳ yêu cầu nào ngài cứ dặn dò."
Nghe được câu này, cả sảnh lớn lập tức yên tĩnh, mấy quý cô đều ngơ ngác.
Tô Mộng Dao ở một bên cũng khó chấp nhận, Dương Phàm có quan hệ với thương hội Thuận Thái từ khi nào?
Mọi người trong nhà họ Tô cũng nhìn sang với vẻ khó tin.
Khách hàng tôn quý nhất của thương hội Thuận Thái? Đó không phải là một tồn tại có thể đi ngang ở
Giang Thành sao?
Tất cả các chỉ phí đều được miễn phí, có quá đáng lắm không?
Phải biết là một nơi có chỉ phí cao như khách sạn Thiên Hải, chỉ ăn một bữa cơm cũng tốn mấy chục ngàn.
Nếu cao hơn một chút...
Ngoài ra, những loại rượu vang đỏ cao cấp và rượu vang trắng phiên bản giới hạn đều có sẵn ở đây.
Người này có thân phận gì mà thương hội Thuận Thái phải kết giao cho dù bất kể giá nào?
Dương Phàm mỉm cười nhận lấy thẻ Long Phượng Chí Tôn, nói với người phục vụ: "Cứ đơn giản thôi."
Dương Ngọc Lan đứng ở một bên vội vàng chạy đến nói: "Từ nhỏ bà nội đã thương cậu, hôm nay là sinh nhật bà, sao có thể đơn giản được?"
Khi nghe các chỉ phí đều được miễn phí bà ta đã không nhịn được nữa.
Bà ta quay sang nói với người phục vụ: "Vài chai Romanée-Conti, bào ngư Úc loại lớn, thêm bốn cân tôm hùm..."
Lần trước hai chai Romanée-Conti Dương Phàm đưa bị bà ta lấy ngâm chân, luôn là bóng ma trong lòng bà †a.
Bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải bù đắp.
Chỉ là bà ta chưa kịp nói xong thì Tô Mộng Dao đã kéo bà ta sang một bên.
Hai người phục vụ xinh đẹp mặc đồ công sở bước tới hướng dân đám người nhà họ Tô vào thang máy,
Dương Phàm theo sát phía sau.
Khuôn mặt của mấy quý cô đầy vẻ kinh ngạc, càng hối hận hơn.
Một con rùa vàng lớn như vậy ngay trước mắt bọn họ, nhưng bọn họ không những không để ý mà còn mỉa mai người ta.
Hối hận quá, bọn họ đến đây, ăn uống chỉ là thứ yếu, mục đích chính là tạo cơ hội gặp gỡ và gả vào một gia đình giàu có.
Cơ hội tốt như vậy mà lại bị bỏ lỡ.
Người phụ nữ có phong cách hiện đại hỏi người phục vụ: "Để trở thành VỊP chí tôn cần nạp bao nhiêu tiền??"
Nhân viên lễ tân khẽ mỉm cười đáp: "Việc này không cần phải nạp tiền, trên toàn Giang Thành chỉ phát hành một thẻ, thẻ còn lại nằm trong tay hội trưởng của chúng tôi.
Đúng rồi, miễn phí không giới hạn thì cần nạp tiền làm gì.
Nghe lễ tân nói, có mấy người muốn đập đầu vào tường, cơ hội tốt thế mà.
Một cô gái chạy thẳng về phía thang máy sắp đóng cửa: "Anh chàng đẹp trai, hôm nay tôi đã hứa sẽ về nhà với anh."
Dương Phàm buột miệng: "Lần sau đi." Vốn là hắn có ý từ chối, nhưng người nói không có ý gì mà người nghe lại hay suy diễn, Tô Mộng Dao vẫn đứng ở phía sau hẳn.
Dương Phàm không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.