Dương Phàm mỉm cười nói: “Chủ tịch Mã, cảm ơn ông đã hợp tác đưa hai người họ đến
đây, một tỷ tiền công sẽ được chuyển vào tài khoản công ty của ông.”
“Nếu không có ông, người anh em của tôi không biết khi nào mới có thể đột phá.”
Mã Thiên Hoa nhìn Dương Phàm một cách khó hiểu, không biết hắn có ý gì.
Người cao gầy ngã xuống đất gần như đã điều chỉnh khí tức xong, đứng dậy hung tợn nhìn chằm chằm Mã Thiên Hoa: “Đây là âm mưu của ông sao?”
Mã Thiên Hoa ý thức được gì đó, ông ta vội vàng giải thích: “Không… không…”
Người cao gầy không cho ông ta cơ hội giải thích mà đã giơ tay lên dùng một chưởng đánh chết Mã Thiên Hoa.
Hóa ra đường chủ của La Hán Đường đã nhận một số tiền lớn từ Mã Thiên Hoa, để La Hán Đường xuống núi giúp Mã Thiên Hoa trừ khử kẻ thù.
Tiện thể cảnh cáo các thế lực lớn ở Giang Thành, giúp Mã Thiên Hoa lấy lại vinh quang.
Tám vị Kim Cang của La Hán Đường vừa mất tích, cũng là để thể hiện thực lực của bọn họ trước mọi người.
Mã Thiên Hoa và Hai trưởng lão Huyền
Minh coi như cũng có chút giao tình cho nên nhờ giúp đỡ khá dê dàng, ông ta đã đoán trước kẻ địch không thể là đối thủ của hai trưởng lão Huyền Minh, cho nên mới kiên trì để hai người bọn họ xuống núi.
Sự mất tích của Bát Đại Kim Cang khiến hai người cảm thấy có chút bất an, sau khi nghe được lời nói của Dương Phàm, mới không chút do dự giết chết Mã Thiên Hoa.
Sau khỉ dùng một chưởng đánh chết Mã Thiên Hoa, vị trưởng lão cao gầy xoay người bỏ chạy.
Không ngờ Cao Đại Cường đã có đề phòng nên đã lấn người trực tiếp đánh tới.
Vốn dĩ hai người cũng coi như ngang tài ngang sức, nhưng sau khi Cao Đại Cường hấp thụ chân khí của người béo lùn, khí thế đã tăng vọt, tu vi gần như đạt đến nửa bước Ngưng Đan Cảnh.
Người cao gầy bị đánh mà không có sức đánh trả nào, nên đương nhiên không thể thoát khỏi số phận bị Cao Đại Cường cưỡng chế hấp thụ chân khí.
Nửa giờ sau, tu vi của Cao Đại Cường đã đạt tới nửa bước Ngưng Đan Cảnh, hai trưởng lão Huyền Minh đã bị tàn phế, nằm bất động
trên mặt đất.
Nhìn thấy tình huống này Thiệu Hiểu Liên kinh hãi tột độ.
Mặc dù cô ta không phải võ giả nhưng cô ta đã nghe nói về thực lực và sự tàn nhẫn của hai trưởng lão Huyền Minh của La Hán Đường.
Trước đây có một gia tộc võ học ở Giang Thành, nhờ vào trong gia tộc có hơn mười cao thủ Luyện Khí Cảnh nên cũng chiếm một địa vị nhất định ở Giang Thành.
Ve sau phát sinh mâu thuẫn với nhà họ Mã, trong một đêm cả nhà dều bị giết sạch, tất cả sinh vật sống đều bị tàn sát, ngay cả một con chó cũng không được giữ lại.
Nghe nói lần đó là do hai trưởng lão Huyền Minh xuống núi.
Dùng sức của một mình Cao Đại Cường lại có thể phế bỏ hai người bọn họ, thành tựu tương lai của anh ta đương nhiên sẽ vô hạn.
Thiệu Hỉểu Liên lao thẳng đến chỗ Cao Đại Cường, hai tay ôm đùi anh ta, nức nở cầu xỉn:
“Đại Cường, chúng ta quay lại với nhau đì, em bị Mã thiếu ép buộc, chúng ta quay lại với nhau được không, em hứa sau này sẽ không làm điều gì sai trái nữa.”
Mã Vận Tường cũng bị dọa sợ đến choáng váng, nghe Thiệu Hiểu Liên nói vậy thì lớn tiếng chửi:
“Con khốn, tao mà thèm ép buộc loại mặt hàng như mày à, rõ ràng là mày chủ động quyến rũ tao.”
Cao Đại Cường đá Thiệu Hiểu Liên ra, lạnh lùng nói: “Tôi ngại bẩn.”
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, một khuôn mặt xinh đẹp đến nghẹt thở xuất hiện trước mặt của mọi người.
Cô gái có dáng người cao ráo, ngoại hình xinh đẹp nhưng gương mặt lại cười lạnh lùng.
Sau khỉ cô gái bước vào cửa, cô ta chán ghét trừng mắt nhìn Dương Phàm, người phía sau trực tiếp khống chế hai trưởng lão Huyền Minh.
Cô gái đó là Lý Thỉ Hàm, khi Cao Đại Cường hấp thụ chân khí của người béo lùn, Dương Phàm đã xỉn số điện thoại của cô ta từ Vương Lạc Phong.
Cô ta đang bắt đầu điều tra La Hán Đường nên Dương Phàm thuận nước đẩy thuyền, xem liệu điều đó có thể bù đắp được việc hắn vô tình nhìn thấy hết cơ thể người ta hay không.
Lý Thi Hàm bước tới trước mặt Dương Phàm, lạnh lùng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Ánh mắt cô ta lạnh như băng, như thể muốn dùng ánh mắt giết chết Dương Phàm vậy.
Nếu không phải đánh không lại, nói không chừnq cô ta đã ra tay rồi.