"Nếu tôi bán cho ngài, lương tâm của tôi sẽ cắn rứt, ngẩng đầu ba thước có Thần Linh, liệu ban đêm tôi có ngủ được không?”
Dương Phàm bất lực cười nói: "Việc cô có ngủ được không thì liên quan gì đến tôi? Tôi cũng đâu có ngủ với cô."
Cô gái nghe vậy thì lập tức đỏ mặt: "Sao ngài có thể nói như vậy, không phải do tôi muốn tốt cho ngài sao?"
Dương Phàm thấy vậy cũng bất lực: "Được, tôi sẽ đợi một lúc để Lão Lạc xem rồi mới lấy thuốc."
Hắn đến Bách Thảo Đường lấy thuốc, nếu không chào hỏi Lạc Thanh Dương thì đúng là không phải phép.
Nghĩ vậy, Dương Phàm đi thẳng về phía Lạc Thanh Dương.
Lúc này, Lạc Thanh Dương đang trò chuyện với người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ Quốc, người đàn ông đeo kính râm và cô gái đeo trang sức đang đứng bên cạnh người đàn ông.
"Nếu Lão Lạc cũng không có cách, xem ra ông Trời muốn tôi chết rồi." Người đàn ông có khuôn mặt chữ Quốc cười khổ, yếu ớt nói.
Cô gái đứng phía sau người đàn ông nói: "Ba, chúng ta đến Kinh Thành đi, bất kể giá nào, con nhất định sẽ mời ngài Lạc Trần của y môn đến chữa trị cho ba."
Người đàn ông khẽ lắc đầu: "Linh Nhi, quên đi, để cho ba yên tĩnh mấy ngày, ba không muốn bị giày vò nữa, cũng không chắc cơ thể của ba có thể chịu đựng đến được Kinh Thành hay không."
"Ba... " Cô gái còn muốn nói gì nữa thì đã bị người đàn ông chặn lại.
"Mấy ngày nay đã đi chữa bệnh khắp nơi, ba mệt rồi, cứ phó mặc cho số phận đi."
Người đàn ông với khuôn mặt đầy mệt mỏi đứng dậy, chào tạm biệt Lạc Thanh Dương.
Cô gái đứng ở phía sau khóc nấc lên.
Lạc Thanh Dương do dự một lát rồi nói: "Sở trưởng Hầu, ở Giang Thành có một người, có lẽ hắn có thể chữa khỏi bệnh cho ngài."
Nghe vậy, người đàn ông có khuôn mặt vuông chữ Quốc lắc đầu cười nói: "Quên đi, tôi không còn hy vọng gì nữa, Giang
Thành còn có ai có y thuật tốt hơn ông?"
Cô gái thì vui mừng khôn xiết, lau nước mắt, vội vàng hỏi: "Lão Lạc, ông đang nói đến ai."
"Người này không bị bệnh." Lúc này, một giọng nói vang lên. Đám người nghe thế thì lần lượt nhìn về phía tiếng nói đó.
Bọn họ đang trò chuyện nên không để ý có một chàng trai trẻ đang đứng cách đó không xa.
Người đàn ông đeo kính râm sải bước về phía trước, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Dương Phàm: "Cậu là ai?
Vẻ mặt người đàn ông đeo kính râm nghiêm túc, chắn trước mặt sở trưởng Hầu.
Những năm qua sở trưởng Hầu luôn thi hành pháp luật một cách công bằng, không biết đã đắc tội với bao nhiêu kẻ thù, có nhiều lần suýt bị hại.
Là một vệ sĩ, nhìn thấy người lạ đương nhiên phải rất cẩn thận.
Sở trưởng Hầu đánh giá Dương Phàm một hồi, thấy Dương Phàm còn trẻ như vậy, khẽ mỉm cười nói:
"Chàng trai trẻ nói tôi không có bệnh? Vậy tại sao cả người tôi lại yếu ớt như vậy, giống như một người sắp chết."
Dương Phàm chưa kịp trả lời, cô gái tên Linh Nhi đã bước tới, hung dữ nói:
"Anh là ai, anh nói nhảm gì vậy? Không có bệnh thì chúng tôi đi khắp nơi tìm thầy chữa bệnh làm gì, anh nghĩ chúng tôi có bệnh à?
Dương Phàm cười nói: 'Không phải tôi cho rằng các người có bệnh, mà là các người tự cho rằng mình có bệnh."
Thấy ba mình lúc này không còn hy vọng gì, cô gái cảm thấy buồn bã nên nói với Dương Phàm: "Hôm nay anh không nói rõ ràng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Lão Lạc ở một bên nhìn thấy Dương Phàm, vẻ mặt vui mừng, vội vàng nói: "Sở trưởng Hầu, cậu ta chính là người tôi vừa nói, cậu ấy tên là Dương Phàm, y thuật của cậu ta tốt hơn tôi nhiều."
Sở trưởng Hầu kéo con gái lại, vẻ mặt nghiêm túc trách mắng: "Linh Nhi, đừng làm loạn. "
Mặc dù ông ta không tin Dương Phàm còn trẻ tuổi như vậy lại có thể có y thuật siêu phàm gì, càng không tin Dương Phàm có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta.
Nhưng Lạc Thanh Dương và Dương Phàm quen biết nhau, việc con gái ông ta làm như vậy có phần không hợp lý.
Dù sao trong lòng ông ta, Lạc Thanh Dương là một người vô cùng đáng kính.
Không chỉ y thuật tuyệt vời mà nhân cách càng không phải bàn.
Cô gái bị ba mắng nên không nói nữa, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn Dương Phàm.
Cô ta đã đi theo ba khắp nơi tìm cách chữa trị nhưng không có kết quả, đương nhiên cô ta không tin chàng trai trước mặt có thể làm được gì.
Thấy Linh Nhi không chịu thua, Dương Phàm khẽ mỉm cười nói: "Sở trưởng Hầu đúng không, có phải ông cảm thấy cả người sưng tấy, mấy ngày gần đây không muốn ăn uống gì."
"Mỗi khi đến nửa đêm, cơ thể như bị đóng băng, cử động khó khăn, bụng quặn đau dữ dội, đến trưa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, có thể ăn chút đồ ăn."
Nghe vậy, Sở trưởng Hầu giật mình, vội vàng hỏi: "Sao chàng trai trẻ lại biết, đúng là như vậy, mấy ngày gần đây thật sự tôi sống không bằng chết."
"Chàng trai trẻ có cách nào chữa trị giúp tôi không?" Mấy ngày gần đây sống không bằng chết đã giày vò ông †a đến không thể chịu nổi, bây giờ đã có một tia hy vọng, đương nhiên ông ta rất hưng phấn.
Chưa nói đến việc có thể chữa khỏi hay không, nhưng nếu có thể giảm bớt chút đau đớn cũng tốt.