"Đúng vậy." Đường Ngữ Yên khẽ gật đầu. Dương Phàm hỏi thẳng: "Cô không sợ gian khổ sao?" "Đúng vậy." Đường Ngữ Yên lại gật đầu.
Dương Phàm nói: 'Nếu thật sự muốn tu luyện, cũng không phải là không thể."
Người bình thường muốn trở thành võ giả thì tương đối khó khăn, bởi vì thể lực của họ không thể đáp ứng được, phải mất một thời gian rèn luyện mới được.
Nhưng đó không phải là vấn đề đối với Dương Phàm.
"Hả?" Đường Ngữ Yên nghe vậy thì thầm giật mình, giống như nhìn thấy đom đóm trong đêm tối.
Dương Phàm cười nói: "Cô cứ ừ hả làm gì vậy, nói chuyện cả ngày với cô như thế thì làm sao đạt cực khoái được?"
Đường Ngữ Yên trợn mắt nhìn Dương Phàm, tức giận nói: "Anh có thể nghiêm túc hơn được không, đừng suốt ngày xấu xa như thế chứ?"
Dương Phàm cười nhẹ: "Làm người mà không xấu xa, khác gì con cá muối đâu*?"
(*)Câu này đúng phải là: Làm người không có ước mơ thì không khác gì cá muối, nhưng Dương Phàm cố ý. nói khác đi.
Đường Ngữ Yên nhất thời không nói nên lời, cái này giống một câu nói nổi tiếng, nhưng hình như có gì đó không đúng.
"Chờ sau khi quay về tôi sẽ nghĩ cách xem có thể biến cô thành võ giả hay không."
Nghe Dương Phàm nói vậy, trong mắt Đường Ngữ Yên toát ra một tia sáng lạnh.
Mẹ cô chết thảm, hai chị em cô bị đuổi ra khỏi nhà, đây luôn là một cái gai trong lòng cô mãi không nhổ ra được.
Cái gai này hành hạ cô rất lâu, khiến cô tỉnh giấc không biết bao ngày đêm.
Bây giờ cô đã có hy vọng báo thù, tuy không lớn nhưng ít nhất cũng thấy được hy vọng.
Trận chiến trong đại sảnh hừng hực khí thế, Kiếm Tỉnh bị ép phải liên tục lùi về phía sau, trên mặt có chút bất mãn.
Cao Đại Cường lại đấm một cú nữa, Kiếm Tinh dùng kiếm chặn lại, lợi dụng tình thế lùi về phía sau.
"Thằng nhóc, là cậu muốn chết."
Ông ta vung trường kiếm, xuất ra chiêu chủ lực của mình: Tu Quang Kiếm Pháp.
Chỉ thấy hàng chục kiếm ảnh lập tức xuất hiện xung quanh ông ta, khi ông ta chĩa kiếm ra, hàng chục kiếm ảnh đâm về phía Cao Đại Cường.
Cùng lúc đó, Cao Đại Cường tích lũy sức mạnh trong nắm đấm, trên nắm tay phải tỏa ra một luồng ánh sáng vàng nhạt.
Nhìn thấy hàng chục kiếm ảnh đang đánh về phía mình, Cao Đại Cường hét lên, đột nhiên tung ra một cú đấm.
Cú đấm này mạnh mẽ và bá đạo đến mức ngay lập tức phá vỡ hàng chục kiếm ảnh.
Sự công phá của những cú đấm không hề suy giảm, sau khi đập vỡ kiếm ảnh, nó tiếp tục tấn công Kiếm Tinh.
Kiếm Tinh không thể chống đỡ được, thân hình lập tức bị đánh bay ra ngoài, kiếm trong tay vỡ vụn, liên tục phun ra máu.
Kiếm Tỉnh bị cú đấm này đánh đập vào tường, toàn bộ cơ thể bị đứt đoạn, thoi thóp, có vẻ như không thể sống sót được nữa.
Cao Đại Cường lại đấm một cú về phía Mộ Dung Thái cách đó không xa.
Mộ Dung Thái muốn đánh trả nhưng lại phát hiện ông ta không thể chống đỡ được cú đấm của Cao Đại Cường nữa.
Ông ta bị Cao Đại Cường đấm thẳng vào người, lập tức mất mạng.
Thấy vậy, các thành viên của gia tộc Mộ Dung đều tái mặt, bọn họ biết sau này ở Giang Thành không còn †ồn tại gia tộc Mộ Dung nữa.
Thấy trận chiến đã giải quyết xong, Dương Phàm lấy điện thoại di động ra gọi cho Hầu Hạ Khởi.
Không quên phàn nàn với Hầu Hạ Khởi rằng an ninh công cộng tệ đến mức toàn bộ người của hắn đều bị bắt cóc rồi đưa đến gia tộc Mộ Dung.
Có Sở trưởng Hầu đến xử lý hậu quả của gia tộc Mộ Dung, một nhóm người không tham gia cũng biết chuyện nhưng không báo án, đương nhiên không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Sau khi Dương Phàm tạm biệt Cao Đại Cường, hắn trực tiếp đưa Đường Ngữ Yên trở về biệt thự.
Tuy đều là những vết thương ngoài da nhưng vẫn cần được điều trị đúng cách để tránh để lại sẹo trên cơ thể.
Sau khi trở về biệt thự, Dương Phàm mới nhớ ra Đường Ngữ Yên là con gái, có chút lúng túng khi xử lý.