Thấy sức khỏe của thị trưởng Tề không có vấn đề gì, Dương Phàm trò chuyện với thị
trưởng Tê một chút.
“Bây giờ chàng trai trẻ sở hữu hai tập đoàn lớn, Giang Thành đang sắp phát triển khu vực phía Đông, cậu có hứng thú không?”
Dương Phàm tò mò hỏi: “Là khu vực phía bên kia của sông Đông Sa ư?”
Thị trưởng Tê khẽ gật đầu: “Bên đó vừa mới tổ chức xong cuộc họp ở tỉnh, bước tiếp theo sẽ tập trung phát triển phía Đông, lúc đó còn cần sự hỗ trợ nhiều hơn từ cậu đấy.”
Dương Phàm đương nhiên biết thị trưởng Tề lại đưa cơ hội kinh doanh cho hắn, mặc dù ở Giang Thành có rất ít người có thể cạnh tranh với hắn trong một dự án lớn như vậy, nhưng ít nhất phải chuẩn bị trước.
Khu vực phía Đông của Giang Thành quả thực thích hợp để phát triền, nhưng có một quốc lộ chạy qua rìa phía Đông của thành phố ngăn cách khu vực đó.
Vì vậy, trước đây một số lô đất ở đó đã được bán giá rẻ nhưng vẫn chưa được phát triển.
Hiện nay đã là dự án do tỉnh quy hoạch nên quốc lộ này đương nhiên sẽ được dời về phía Đông.
Hai người trò chuyện một lúc thì Dương Phàm đứng dậy rời đi.
Khi về đến nhà, Đường Ngữ Yên đã tắm xong, đang mặc bộ đồ ngủ có dây đai màu đỏ ngồi trên ghế sofa.
Dưới bộ đồ ngủ, thân hình mảnh mai của cô trở nên hấp dẫn hơn, đôi chân trắng mịn trần trụi lộ ra bên ngoài, làm người ta có những suy nghĩ khác.
Kết hợp với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cô thực sự có thể được gọi là vật cực phẩm.
Thấy Dương Phàm về, Đường Ngữ Yên nhẹ nhàng nói: “Anh Phàm, máy điều hòa trong phòng của tôi hình như bị hỏng rồi.”
Lúc này Dương Phàm mới dời ánh mắt tham lam đi: “Không đúng, đó không phải là niềm tự hào của dân tộc sao? Chỉ mới sử dụng vài ngày thôi mà?”
Đường Ngữ Yên ngượng ngùng nói: “Tôi cũng không biết.”
Dương Phàm thuận miệng nói: “Vậy cô có thể đổi phòng.”
Đường Ngữ Yên do dự nói: “Tôi nghĩ nếu chúng ta mở hai cái điều hoà thì rất tốn điện.”
Giọng nói của cô rất nhỏ, gần như không
nghe được.
Dương Phàm sốt ruột nói: “Đầu óc của cô bị nóng quá à? cần cô trả tiền điện sao? Tiền điện cũng tính toán, cò đang coi thường ai vậy?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Ngữ Yên lập tức đỏ bừng, không nói nữa.
Cô đứng dậy trực tiếp trở về phòng, đóng sầm cửa lại, không để ý tới Dương Phàm.
Dương Phàm:”…”
Không phải máy điều hòa bị hỏng sao? Tại sao còn quay về phòng?
Dương Phàm đột nhiên nghĩ tới cá ĩ gì, muốn tự tát mình một cái.
Hắn bước đến trước cửa phòng Đường Ngữ Yên, gõ cửa và nói: “Tôi cảm thấy cô nói đúng, chúng ta cần phát huy đức tính truyền thống là cần kiệm và tiết kiệm.1’
“Cô qua phòng tôi đi, sau này để tiết kiệm nước, chúng ta cùng tắm sẽ tiết kiệm được nhiều đây.”
Nhưng Đường Ngữ Yên hoàn toàn không trả lời, trong phòng chỉ có tiếng kêu của máy điều hòa không khí.
Hắn cảm giác như hắn đã bỏ lỡ vài tỷ,
chính xác hơn là bỏ lỡ cơ hội giải phóng vài tỷ.
Thấy Đường Ngữ Yên phớt lờ mình, Dương Phàm đành phải đỉ tắm rồi đi ngủ.
Trong phòng, khuôn mặt Đường Ngữ Yên đỏ bừng, ánh mắt cô phức tạp.
Khi nhìn thấy Dương Phàm ra tay, cô biết Dương Phàm hoàn toàn có đủ năng lực để bảo vệ sự an toàn của cô.
Dù sao cô buộc phải rời khỏi nhà họ Đường, nhưng nhà họ Đường ở tỉnh lỵ dường như không có ý định bỏ qua cho cô.
Bọn họ muốn đuổi giết đến cùng.
Mặc dù Dương Phàm có thể bảo vệ mình trong một thời gian, nhưng dù sao thì hắn cũng sẽ kết hôn, đến lúc đó cô còn muốn sống ở đây thì e là không thể được.
Khỉ đó, cô và em trai chỉ là con cá trên thớt, mặc cho người ta làm thịt.
Vì ỷ lại Dương Phàm và cảm thấy Dương Phàm là người khá tốt nên hôm nay cô mới chủ động như vậy.
Không ngờ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Nghĩ đến việc Dương Phàm không có hứng
thú với cô, trong lòng cô không khỏi cảm thấy buồn bã.