Người đàn ông mặt sẹo chưa kịp nói xong đã bị Dương Phàm đánh ngã xuống đất.
Hai tên Luyện Khí Cảnh ở phía sau hắn ta cũng sợ hãi, vô thức lùi lại hai bước.
Dương Phàm vừa cười vừa ngồi xổm xuống, nói với người đàn ông mặt sẹo: "Không phải chúng tôi không muốn mua, chỉ là bây giờ đã bị ông đập vỡ rồi, chúng tôi biết phải làm sao?"
Người đàn ông mặt sẹo đang định buông lời đe dọa, nhưng khi nhìn thấy nụ cười vô hại của Dương Phàm, hắn ta không khỏi rùng mình.
Lời nói đến đầu môi, cuối cùng vẫn phải nuốt ngược vào trong.
Hai tên tay sai thì gọi điện gọi người đến giúp.
Bình thường đều là bọn họ bắt nạt người khác, chưa bao giờ bị người khác bắt nạt như vậy.
Bọn họ sao có thể nuốt trôi được cục tức này.
Tô Mộng Dao ở một bên nhìn mà ngẩn ngơ, cô ấy vốn định ngăn cản Dương Phàm ra tay, nhưng cái tát của Dương Phàm đánh ra quá nhanh, hòan tòan không cho cô ấy cơ hội ngăn cản.
Dương Phàm mỉm cười nhìn người đàn ông mặt sẹo, nói: "Bây giờ đồ đã vỡ nát, việc mua bán không thành, chuyện này không thể trách tôi được."
Nói xong, hắn đứng dậy và đi vào cửa hàng. Ngay khi vừa bước đến cửa của cửa hàng, Dương Phàm đã cảm nhận được bên trong có một luồng chân khí rất dày đặc.
Luồng khí này rất kỳ lạ, cảm giác rất dày đặc nhưng lại có chút mơ hồ.
Điều này khiến Dương Phàm rất hứng thú.
Hắn bước vào cửa hàng, nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra một cục sắt tròn ở chính giữa kệ hàng.
Lông mày Dương Phàm hơi nhíu lại, hắn cảm nhận được luồng khí đó chính là từ cục sắt tròn này phát ra.
Chỉ là hắn không hiểu, sao lại là một cục sắt tròn chứ?
Cục sắt tròn này to bằng quả bóng rổ, toàn thân màu đen, nhìn không giống như thứ gì tốt lành.
Dương Phàm đưa tay cầm lấy cục sắt tròn đó, cảm nhận được trọng lượng của nó, Dương Phàm cảm thấy vui mừng.
Không ngờ, bên trong lại rỗng ruột, chắc chắn cất giấu thứ gì đó.
Hắn không phá vỡ cục sắt tròn ngay tại chỗ, mà chỉ dùng một tay cầm nó ra khỏi cửa hàng.
Bên ngoài, hai tên tay sai đỡ người đàn ông mặt sẹo dậy, đồng thời nháy mắt ra hiệu với hắn ta.
Người đàn ông mặt sẹo biết hai người này đã gửi tín hiệu cầu cứu.
Khi nhìn thấy Dương Phàm cầm một cục sắt tròn ra khỏi cửa hàng, hắn ta không khỏi giật mình.
Đó là thứ mà Mộ Dung Cao - một trưởng lão của gia tộc Mộ Dung, đã gửi cho hắn ta cách đây không lâu.
Lúc đó, Mộ Dung Cao đã dặn dò hắn ta rất nhiều lần rằng cục sắt tròn này là của Phi Vân Tông, giá bán là 1000 vạn, không mặc cả.
Nếu có ai thực sự muốn mua, hắn ta nhất định phải thông báo cho ông ta trước.
Dương Phàm không quan tâm đến biểu cảm của người đàn ông mặt sẹo, hắn mở miệng hỏi: "Cái này giá bao nhiêu?"
"Đừng nói là 100 vạn nữa, nếu không tôi sẽ giết chết ông.
Người đàn ông mặt sẹo giật mình, ngập ngừng nói: "Đây... đây không phải đồ của tôi, mà là của Phi Vân Tông gửi tôi bán."
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, Phi Vân Tông? Không ngờ cửa hàng nhỏ này lại có bối cảnh hùng hậu như vậy.
Thậm chí còn có liên quan đến Phi Vân Tông. Ý của người đàn ông mặt sẹo cũng giống vậy, gia tộc Mộ Dung Caong thể trấn áp được hắn, còn Phi Vân Tông thì sao?
Dương Phàm lại không quan tâm, nếu là hàng ủy thác thì dễ nói rồi.
Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.
Ít nhất đối với hắn thì không phải là vấn đề.
"Giá bao nhiêu?" Dương Phàm tiếp tục hỏi.
Vẻ mặt người đàn ông mặt sẹo nhăn nhó, nói 100 vạn cũng bị đánh, nếu một cục sắt tròn như vậy nói muốn bán 1000 vạn, không biết Dương Phàm sẽ đối xử với hắn ta như thế nào.
Có khả năng mạng nhỏ của hắn ta phải để lại ở đây.
Nghĩ lại thì đồng bọn của hắn ta đã gọi điện thoại gọi người, có lẽ Mộ Dung Cao sẽ dẫn người đến sớm thôi.