Dương Phàm đưa bình chứa tằm đen đến trước mặt Vương Lệ Trữ, nói: “Chị có muốn ăn nó không, nó có thể giúp chị đột phá đến Ngưng Đan cảnh đấy.
Vương Lệ Trữ sợ tới mức hét lên, vội vàng đứng dậy: “Cút, cậu mới muốn ăn đấy, tôi sợ nhất là mấy thứ thân mềm thế này.”
Dương Phàm cười xấu xa, hỏi: “Không thích thân mềm à? Vậy nếu cứng lên thì chị sẽ thích à?”
Vương Lệ Trữ sửng sốt, sau đó nhìn thấy vẻ mặt xấu xa của Dương Phàm mới giật mình hiểu ra, cô ta duỗi tay nhéo mạnh vào eo Dương Phàm.
“Không biết xấu hổ.”
Dương Phàm hét lên, giả vờ vô tội nói: “Chị làm gì vậy? Tôi chỉ muốn luyện chế nó thành đan dược thôi, chị nghĩ gì đấy?”
Vương Lệ Trữ trừng mắt nhìn hắn: “Có ma mới tin cậu, thằng nhóc không đứng đắn.”
Nói xong, cô ta tức giận ngồi xuống một bên.
Dương Phàm cười lắc đầu, hắn đi vào phòng làm việc lấy giấy bút đến rồi bắt đầu viết.
Một lúc sau, Dương Uyển Ngọc từ phòng ngủ đi ra, nói: “Thần y, cha tôi tỉnh rồi.”
Dương Phàm đứng dậy, đưa phương thuốc vừa viết xong cho Dương Uyển Ngọc.
“Dựa theo phương thuốc này đi hốt thuốc, cho cha cô uống ba ngày là có thể khỏi hẳn.”
Dương Uyển Ngọc nghe vậy thì trên mặt hiện lên vẻ cảm kích, liên tục nói cảm ơn rồi cầm phương thuốc ra khỏi phòng tự mình đi bốc thuốc.
Dương Phàm đi vào phòng ngủ, Dương Thanh Lục: vội vàng nói với cha mình: “Cha, chính vị thần y này đã cứu cha.”
Lúc này Dương Vệ Quốc đang ngồi trên giường, mặc dù ông ta còn hơi yếu nhưng đã có thể nói chuyện được.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Dương Phàm, chậm rãi nói: “Cảm ơn cậu.”
Khi nhìn thấy gương mặt của Dương Phàm, ông ta nhất thời sững sờ.
Một lúc sau ông ta mới hỏi: “Không biết thần y tên gì?”
Dương Phàm trả lời: “Tôi tên Dương Phàm.”
Dương Vệ Quốc sửng sốt một chút sau đó thở dài nói: “Xin lỗi, cậu làm tôi nhớ tới một vị cố nhân.”
“Chàng trai trẻ quê ở đâu?” Dương Phàm trả lời: “Tôi lớn lên ở Giang Thành.”
Dương Vệ Quốc vốn còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng lời đến bên miệng lại bị ông ta nuốt xuống.
“Cảm ơn chàng trai trẻ, nếu không nhờ có cậu sợ là tôi đã không qua khỏi rồi.”
Lý Thi Thi ở bên cạnh bước lên nói: “Chú Dương, chú gọi Dương Phàm là được, chú gọi hắn là chàng trai trẻ, hai người Thanh Lục, Ngọc Uyển không biết phải gọi hắn thế nào.”
Dương Phàm mỉm cười gật đầu, trong lòng đã đoán được ý của Lý Thi Thi.
Hắn kiếm cớ để mọi người ra ngoài rồi hỏi Dương Vệ Quốc: “Chú Dương, chú có biết mình bị người ta hạ Cổ trùng không?”
Dương Vệ Quốc giật mình, suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Cái gì nên tới thì vẫn tới.”
Ông ta dường như nghĩ tới cái gì vội vàng hỏi Dương Phàm: “Thần y Dương có thể loại bỏ Cổ trùng sao?”
Dương Phàm không nói gì mà chỉ gật đầu.
Dương Vệ Quốc vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, sau này chắc chăn tôi sẽ còn làm phiền thần y, cậu yên tâm, cậu cứ tùy ý ra giá tôi sẽ không mặc cả.”
Dương Phàm không quan tâm tới cái này, hắn tiếp. tục hỏi: “Chú Dương có biết người hạ Cổ trùng là ai không?”
Dương Vệ Quốc suy nghĩ một l: ương Phàm: “Thần y Dương, không phải tôi muốn giếm cậu, chỉ là những chuyện này cậu không biết thì tốt hơn.”
Dương Phàm thấy ông ta đang lo lắng điều gì nên cũng không hỏi nữa.
Hai người trò chuyện được một lúc thì Dương Phàm mới đi.
Dương Phàm muốn về nhà dùng tằm đen luyện chế đan dược nền cũng không đến dự tiệc quảng bá nữa.
Ngược lại Vương Lệ Trữ rất có hứng thú với tiệc quảng bá, dù sao thì thương hội Thuận Thái của cô ta phải giành được quyền quản lý thuốc Tuyết Phù.
Dương Phàm nhờ Tô Mộng Dao đưa hắn về nhà.
Sau khi tạm biệt mọi người, Dương Phàm và Tô Mộng Dao bước ra khỏi phòng.
“Dương Phàm, tôi muốn nói chuyện với anh một chút." Hai người vừa ra khỏi phòng thì Lý Thi Thi cũng đi theo.
Dương Phàm bảo Tô Mộng Dao chờ một lát sau đó đi theo Lý Thi Thi đến cuối hành lang.