Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm còn chưa ra khỏi khu nội trú đã bị Tiến sĩ Cát sốt ruột chạy tới chặn lại.

Vừa rồi lúc Tiến sĩ Cát đi tìm mô hình người để luyện tập thì gặp chút vấn đê, ông ta lo Dương Phàm đi mất nên mới sốt ruột vội vàng chạy đến tìm hắn.

Dương Phàm bị Tiến sĩ Cát quấn lay, hắn đành phải giải đáp thắc mắc của ông ta một lúc lâu mới ra khỏi bệnh viện.

Hắn vừa định khởi động xe thì tiếng chuông điện thoại vang lên, là Vương Lệ Trữ gọi tới.

Hắn nghe máy, trong điện thoại vang lên giọng nói ngọt ngào của Vương Lệ Trữ.

“Cậu Phàm, cậu đã đỉ chưa?”

Dương Phàm trả lời: “Đang định đi đây, sao vậy?”

“Hôm nay tôi không đi xe đến, cậu đưa tôi về nhé?”

Dương Phàm đồng ý rồi cúp điện thoại.

Không lâu sau, Vương Lệ Trữ đã xuất hiện.

Cô ta mở cửa xe ra, trực tiếp ngồi vào ghế

lái phụ, vẻ mặt tươi cười nói: “Đi thôi, số 5 Tân Giang Hoa Uyển.”

Dương Phàm hơi ngây người, sau đó khởi động xe lái thẳng về phía Tân Giang Hoa Uyển.

“Tục ngữ nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần, sau này chúng ta vẫn phải qua lại thường xuyên mới được.”

Vương Lệ Trữ dí dỏm nói.

Dương Phàm cười, hỏi: “Chị điều tra tôi?”

Vương Lệ Trữ cũng không kiêng kỵ, cười nói: “Không phải chị đây có hứng với cậu à, cậu sẽ không để ý chú?”

“Nhưng mà điều tôi tra được cũng không nhiều, thân phận của cậu rất thần bí!”

Vê thân thế bối cảnh hay tướng mạo vóc dáng thì Vương Lệ Trữ đều là người đẹp tuyệt vời, tất nhiên bên cạnh cô ta sẽ có rất nhiều người theo đuổi.

Nhưng mà cô ta không muốn tiếp xúc với những công tử bột giả tạo kia lắm, Dương Phàm cho cô ta cảm giác rất thần bí, điều này cũng đã khơi lên hứng thú của cô ta.

Dương Phàm mỉm cười, tất nhiên hắn không để ý chuyện người khác điều tra hắn, nếu thật sự có thể điều tra ra thân thế của hắn thì

hắn rất có hứng muốn tìm hiểu.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đến cổng biệt thự của Vương Lệ Trữ.

Dương Phàm dừng xe lại: “Đến rồi chị Lệ Trữ.”

Vương Lệ Trữ hỏi: “Cậu không định vào nhà tôi uống cốc nước à?”

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Dương Phàm trở nên mất tự nhiên, hắn không hiểu người phụ nữ trước mặt này có ý gì.

“ơ…”

“Lần sau đỉ, chúng ta đều là người trưởng thành, chị đây cũng sẽ không trách cậu.”

Không đợi Dương Phàm nói chuyện, Vương Lệ Trữ đã nhếch mày với hắn.

Tất nhiên Dương Phàm biết cô ta là đang ám chỉ điều gì, nhớ đến cảnh đẹp trắng nõn vừa rồi, bỗng chốc hắn hơi đỏ mặt.

“Tôi có đồ muốn tặng cậu.” Vương Lệ Trữ nói thẳng, dứt lời đã trực tiếp quay người mở cửa ra.

Dương Phàm cũng không do dự nữa mà xuống xe đi theo.

Cùng lắm cũng chỉ là tổn thất mấy trăm

triệu thôi, cũng sẽ không thiệt.

Vê đến nhà, Vương Lệ Trữ lấy một hộp gỗ to màu đỏ từ trong két sắt ra và đưa qua.

“Mặc dù tôi không nhìn ra, nhưng tôi đoán chắc cậu là võ giả đúng chứ? Cái này là nhân sâm rừng già nghìn năm, chắc sẽ giúp ích cho việc tu luyện của cậu.”

Dương Phàm còn đang do dự có nên nhận hay không, dù sao thứ này quá quý giá, bây giờ gần như đã biến mất, có tiền cũng không mua được.

“Chậc, coi như là tiền khám bệnh cho cháu gái của tôi, còn khách sáo với tôi làm gì!”

Vương Lệ Trữ trực tiếp nhét hộp gỗ vào trong tay Dương Phàm.

Dương Phàm:”…”

Hắn không mở hộp gỗ ra, mà cất ngay vào trong ngọc bội không gian.

Vương Lệ Trữ mỉm cười, nằm xuống sô pha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK