Lần này quay trở lại Giang Thành chắc là không gặp lại đâu nhỉ?
Lần nào cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, ra vẻ lạnh lùng cho ai xem, hắn lại không dựa vào cô ấy để kiếm cơm, hơn nữa, hơn 20 năm nay hắn đã không còn bú sữa mẹ nữa.
Thực sự khó hiểu.
Triết lý của hắn là nếu cô ấy đã khiến hắn không hiểu nổi, hắn cũng sẽ làm cô ấy không hiểu nổi.
Mặc kệ cô có ngực cup A hay không, có thêm miếng độn hay không, tôi cứ nói như thế cho cô tức chết.
Sau khỉ Dương Phàm rời đi, toàn bộ thành viên hoạt động đặc biệt ở chiến khu thứ 8 dều rơi vào trầm mặc.
Mấy tên người ngoại quốc bị bắt dều có cùng một triệu chứng.
Không có khả năng hành động, không thể nói chuyện, toàn thân run rẩy không ngừng.
Từ trong đôi mắt của bọn họ có thể thấy sự tuyệt vọng về cuộc sống, nhưng hết lần này đến lần khác bọn họ chỉ kẹt lại ở ranh giới ngất đỉ thôi.
Phải đến 24 giờ sau, mấy người đó mới nhắm mắt lại, tắt thở chết đi.
Cũng may những người này không thẩm vấn ra được gì giá trị, bọn họ chẳng qua chỉ được trả tiền để làm việc chứ không biết gì nhiều.
Lý Thi Thi nói: “Trước đây tôi đã nhìn thấy y thuật của Dương Phàm, cũng không kém gì ta, có vẻ hắn đã động tay động chân bên trong lọ thuốc từ sớm, nếu không hắn sẽ không cần phải đợi bọn họ tiêm thuốc trước rồi mới ra tay.”
Hách Kiến Quốc suy ngẫm rồi lắc đầu: “Khó trách hắn phải đợi những người này tiêm thuốc rồi mới ra tay, thì ra là như vậy, cường giả nửa Thần Cảnh lại bị hắn đánh bay bằng một cái tát, hóa ra là thuốc có vấn dề.”
Cách giải thích này lại có lý, nửa Thần Cảnh cũng có thể coi là đỉnh cao của chiến đấu võ thuật.
Toàn bộ quân đội của Trung Quốc cũng chỉ có năm Thần Cảnh thôi.
Nếu thật sự đánh bay người ta chỉ bằng một cái tát, thực lực của Dương Phàm sẽ mạnh đến mức nào?
Điều này căn bản là không có khả năng, hơn nữa Dương Phàm vẫn còn trẻ như vậy.
Trong toàn bộ quân đội, chỉ có Vương Lạc Phong và rất ít người khác biết được thực lực thật sự của Dương Phàm.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết, Dương Phàm là Linh Thề Tiên Thiên, hắn dùng lỉnh khí để tu luyện, còn võ giả bình thường sẽ dùng chân khí để tu luyện.
Mặc dù hai từ này chỉ khác nhau một chữ nhưng lại cách biệt một trời một vực.
Ngang nhau về cảnh giới võ gìả, nhưng Dương Phàm có thề dễ dàng đánh bại đối phương.
Thần Cảnh được chia thành Tiên Thiên Thần Cảnh và Hậu Thiên Thần Cảnh, hai cấp bậc Thần Cảnh mỗi cái lại được chia thành chín cấp nhỏ hơn, đây là lý do tại sao võ đạo cao nhất hiện nay là Thần Cảnh.
Muốn bước vào Hoá Cảnh đúng là khó như lên trời.
Một thiên tài như Dương Phàm đã ăn hết
báu vật trời đất của dãy núi Nhị Long trong hai mươi năm, cũng chỉ mới bước được nửa bước vào Hoá Cảnh.
Khi Dương Phàm trở lại Giang Thành, trời vẫn còn sớm nên hắn đến thẳng công ty xem thử.
Bởi vì vừa mở điện thoại di động lên đã nhận được vài tin nhắn, Vương Na và Đường Ngữ Yên đều gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại.
Khỉ đến công ty, hắn đỉ thẳng đến văn phòng của Vương Na.
Trong văn phòng, Vương Na đang cùng mấy người quản lý cấp cao của công ty thảo luận chuyện gì đó, nhìn thấy Dương Phàm bước vào, mọi người đều hơi giật mình.
Vương Na vội vàng đứng dậy, nói với Dương Phàm: “ông chủ, cuối cùng anh cũng đến rồi, tôí đang vội muốn chết.”
Dương Phàm cười hỏi: “Có chuyện gì gấp vậy? Chân mày nhíu lại hết cả rồi? Muốn xỉn nghỉ à?”
Vẻ mặt Vương Na lo lắng nói: “Lúc này rồi, anh đừng đùa nữa, tôi sợ chút nữa lửa cháy đến
chân, cả cơ hội nhíu mày cũng không có.”
Dương Phàm khẽ mỉm cười, trực tiếp ngồi xuống ghế sofa và nói: “Nói tôi nghe thử.”
Vương Na chống tay lên trán, có chút xấu hổ nói: “Hôm nay Bộ Công nghiệp và Quản lý đã gọi điện tới, nói rằng công ty chúng ta bị nghỉ ngờ hoạt động trái pháp luật, sẽ tiến hành điều tra.”
Dương Phàm cười hỏi: “Vậy chúng ta đã hoạt động trái pháp luật à?”
Vẻ mặt Vương Na không vui nói: “Tất nhiên là không, làm sao một công ty lớn như vậy lại dám hoạt động trái pháp luật.”
Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên: “Vậy cô sợ cái gì?”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều không bằng lòng.
Ông chủ này có phải là quá ngây thơ rồi không, bọn họ sẽ quan tâm anh có hoạt động trái pháp luật hay không à?
Bọn họ nói có là có, không có cũng có thể bịa ra tội cho chúng ta.
Vương Na nghiêm túc nói: “ông chủ, sự thật là do bọn họ quyết định.”