Hắn bước ra khỏi cửa nhà và ngồi xuống sân.
Hắn nghĩ đến cảm giác lúc mình có cơ hội sắp đột phá trước đó và rơi vào trầm tư.
Nhưng cho dù hắn có nghĩ thế nào cũng không tìm lại được cảm giác đó.
Đúng là có thể gặp mà không thể cầu, loại chuyện này không thể cưỡng cầu được.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm không bận tâm đến những chuyện vụn vặt nữa, bèn đi vào nhà tắm rửa rồi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Dương Phàm nhận được cuộc điện thoại của Tô Mộng Dao.
“Dương Phàm, chuyện của nhà họ Mộ Dung là do anh giúp đỡ đúng không?”
Sáng sớm hôm nay, có một người của nhà họ Mộ Dung đã đến xin lỗi Tô Mộng Dao và hứa sau này sẽ hủy bỏ khoản hoa hồng với Tập đoàn Tô Thị.
Tô Mộng Dao rất khó hiểu, vì vậy cô ấy đã nhớ đến Dương Phàm.
Lúc cô ấy nói mọi chuyện cho Dương Phàm biết ngày hôm qua, Dương Phàm đã nói sẽ giúp cô ấy giải quyết vấn đê.
Lúc đó, cô ấy còn tưởng là hắn nói đùa nhưng không ngờ sáng sớm nay nhà họ Mộ Dung lại cho người đến xin lỗi.
Mặc dù cô ấy không tin Dương Phàm có thể giải quyết sự uy hiếp của nhà họ Mộ Dung, nhưng cô ấy thực sự không thể nghĩ ra ai khác có thể giải quyết vấn đề này ngoại trừ Dương Phàm.
Dương Phàm bấm nghe điện thoại, lập tức nghe thấy Tô Mộng Dao hỏi.
Hắn cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói: “Không phải anh đã hứa với em là sẽ giúp em giải quyết sao? Đương nhiên anh sẽ không nuốt lời rồi.”
Trong lòng Tô Mộng Dao kinh ngạc, cô ấy không biết rốt cuộc mấy năm nay Dương Phàm đã trải qua những chuyện gì, cũng không biết rốt cuộc thân phận của Dương Phàm là gì.
Một vấn đề khiến nhà họ Tô vô cùng khổ sở, nhưng hắn vừa mới biết chuyện đã giúp đỡ cô ẩy giải quyết xong xuôi rồi, hơn nữa, nghe có vẻ giải quyết rất dê dàng.
Với một người đàn ông như vậy, cô gái nào mà không bị cám dỗ chứ?
Tô Mộng Dao dịu dàng nói: “Anh vừa mới xuất hiện đã giúp nhà họ Tô giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải như thế, anh nói xem em nên cảm ơn anh như thế nào đây?”
Dương Phàm khẽ mỉm cười: “Nhà họ Tô đã có công ơn nuôi dưỡng anh, đây đều là những chuyện anh nên làm, không có gì phải cảm ơn hay không cảm ơn hết”
Tô Mộng Dao nói: “Như thế làm sao mà được, anh đã làm nhiều chuyện như vậy cho nhà họ Tô rồi, nếu ngay cả việc cảm ơn anh mà em còn không làm thì có phải là quá vong ơn bội nghĩa rồi không?”
Dương Phàm mỉm cười hỏi: “Vậy em định cảm ơn anh thế nào đây?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, chỉ nghe Tô Mộng Dao có chút ngượng ngùng nói: “Hay là em thấy thân báo đáp nhé?”
Nghe vậy, ban đầu Dương Phàm hơi sững sờ, hắn thật sự không ngờ một cô gái luôn luôn rụt rè và hướng nội như Tô Mộng Dao lại nói ra một câu như vậy.
Hắn cười ha hà và nói: “Em xem chuyện đó là cảm ơn ư? Thế này không phải là trừng phạt nặng à?”
Hắn vừa nói ra câu này Tô Mộng Dao ở đầu bên kia điện thoại lập tức mất hứng.