Nghe vậy, Hầu Phân càng tỏ ra khỉnh thường nói: “Nếu không hài lòng thì cứ khiếu nại, dù sao ngày mai tôi cũng ngừng làm công việc này, từ ngày mai trở đỉ tôi sẽ là người của nhà họ Từ rồi.”
Nói đến đây, cô ta nhìn Tô Mộng Dao nói: “Nhà họ Tô chẳng là gì so với nhà họ Từ.”
Lời nói của cô ta đầy sự đắc ý, trước đây, cô ta rất ghen tị với Tô Mộng Dao vì cô xuất thân từ một gia tộc lớn, bây giờ cô ta được gả vào nhà giàu có rồi, đương nhiên rất đắc ý.
Dương Phàm cười hỏi: “Cô gả cho Từ Khôn hay là gả cho ba của Từ Khôn?”
“Tôi chỉ quan tâm gả vào nhà họ Từ, đối tượng là ai tôi không quan tâm.”
Hầu Phân đắc ý nói, không xấu hổ mà ngược lại còn tự hào.
Hóa ra Hầu Phân chính là bạn thân của Tô Mộng Dao, vì hoàn cảnh gia dinh không tốt nên sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta không tìm được công việc phù hợp.
Sau đó, Tô Mộng Dao đã nhờ các mối quan hệ để giúp cô ta tìm được việc làm trong một ngân hàng.
Hầu Phân cảm thấy công việc hàng ngày quá nhàm chán, nên được sự giúp đỡ của Tô Mộng Dao, cô ta lại trở thành quản lý sảnh lớn.
Hầu Phân đã gặp Từ Khôn tại một buổi tụ tập bạn bè.
Từ Khôn là một tên ăn chơi, thấy Hầu Phân có mấy phần xinh đẹp, hắn ta đã ép cô ta uống say rồi định đưa cô ta đỉ thuê phòng, kết quả lại bị Tô Mộng Dao ngăn cản.
Dù sao, cô ta cũng là bạn thân của Tô Mộng Dao, không thể trơ mắt nhìn cô ta bị người khác bắt nạt.
Không ngờ, Hầu Phân chỉ giả vờ uống say, sau khi bị Tô Mộng Dao ngăn lại, cô ta lập tức trở mặt.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai người nhạt dần.
Tuy nhiên, hai người không trở thành kẻ thù của nhau mà khi gặp nhau vẫn nói chuyện với nhau.
Sau đó có cơ hội, Hầu Phân đã trèo lên
giường của ba Từ Khôn là Từ Lạc Doanh.
Từ Lạc Doanh vì muốn duy trì mối quan hệ, đã nói lung tung là sẽ cưới Hầu Phân vào nhà họ Từ.
Cũng vì chuyện này, Hầu Phân mới có cảm giác như mình đã bay lên cây ngô đồng biến thành Phượng Hoàng, khi nhìn thấy Tô Mộng Dao cũng nối hứng châm chọc khiêu khích.
Đang muốn từ chức thì tình cờ gặp được hai người Tô Mộng Dao, cô ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Nghe vậy, Dương Phàm cười cười rồi nói: “Cô gả cho ai là chuyện của cô, bây giờ vẫn còn làm việc, không phải à?”
Hầu Phân cười nhạo, hỏi: “Anh muốn vay bao nhiêu?”
Lời nói đầy vẻ đùa cợt.
Dương Phàm nói thẳng: “10 tỷ.”
Vừa nói lời này, mọi người trong sảnh lớn đều nhìn về phía này.
“Mười tỷ? Người trẻ này e là phát sốt đến hư não rồi?”
“Đúng rồi, thứ lỗi cho tôi không cười tử tế được.”
Nghe vậy, Hầu Phân cất tiếng cười lớn: “10 tỷ? Chỉ dựa vào một nhà họ Tô nhỏ bé mà cũng muốn vay 10 tỷ, hai người muốn tôi buồn cười chết sao?”
“Mộng Dao, thật sự chúc mừng cậu vì có thể tìm được bạn trai biết cách khoe khoang như thế này.”
“10 tỷ, tôi cũng không có quyền cho anh vay.”
Tô Mộng Dao cũng thấy xấu hổ, ban đầu cô còn tưởng là Dương Phàm chỉ đang nói đùa, nhưng không ngờ tới ngân hàng rồi mà hắn vẫn nói như thế.
Dương Phàm chỉ mỉm cười: “Tôi cũng biết cô không có cái quyền này, từ đầu tôi cũng không có ý định tìm cô.”
Hầu Phân cười khinh thường: “Chỉ dựa vào anh mà muốn vay 10 tỷ? Nói thật với anh, anh tìm ai cũng vô ích.”
“Nếu anh có thể vay 10 tỷ, tôi sẽ quỳ xuống liếm chân anh ngay tại chỗ.”
Dương Phàm cười khỉnh thường: “Không cần, tôi chê cô bẩn lắm.”
Nghe vậy, Hầu Phân lập tức nổi giận, muốn khóc la om sòm.
Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi đi tới.
Người đàn ông ăn mặc lịch sự, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Xảy ra chuyện gì đấy, ồn ào như thế còn làm ăn gì được nữa.”
Lúc này, Hầu Phân mới nhịn xuống, vội vàng bước tới nói với người đàn ông đó: “Chủ tịch Ngô, hai người này đến ngân hàng chúng ta gây chuyện, nói muốn vay 10 tỷ.”
Thấy vậy, mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.