Mục lục
Tuyệt Thế Long Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Dương Phàm bước ra khỏi biệt thự của gia tộc Mộ Dung, sắc trời đã tối dần.

Trở lại biệt thự số 1 của Tân Giang Hoa Uyển, hắn thấy Đường Ngữ Yên vẫn chưa về nhà.

Gần đây tập đoàn Hồng Hạo vừa thu mua tập đoàn Thành Phong cho nên tương đối nhiều việc, chắc là cô phải làm thêm giờ.

Cuối cùng hắn quyết định tự đi ra ngoài, tùy tiện tìm một chỗ nào đó để ăn lót dạ.

Đi bộ một lúc lâu, hắn mới tìm thấy một quán mì sợi, Dương Phàm ăn một bát mì sợi xong thì lang thang bên ngoài một lúc, sau đó rồi mới định quay về biệt thự.

Sau khi đi được vài bước, hắn lập tức cảm nhận được một luồng sát khí đến từ đằng sau.

Dương Phàm giả vờ không phát hiện mà xoay người đi vào một con hẻm nhỏ.

Lúc này sắc trời đã tối, ánh trăng mờ ảo.

Người đàn ông đầu trọc đì theo hắn, nhưng vừa theo vào đã không thấy dấu vết của Dương Phàm đâu nữa.

Lúc ngườỉ đàn ông đang ngó nghiêng xung

quanh thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng hắn ta.

“Đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.”

Người đàn ông đầu trọc đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Dương Phàm đang đứng phía sau hắn ta.

Người đàn ông cười nham hiểm nói: “Khó trách có mấy Đại Kim Cang lại chết trong tay mày, xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy.”

Chỉ là hắn ta rất không hiểu, quanh người Dương Phàm lại không có chút khí tức võ giả nào.

Dương Phàm nhìn người đàn ông đầu trọc, dáng người cao gần hai mét, hắn ta mặc một chiếc áo sơ mỉ rộng thùng thình không gài nút, lộ ra toàn bộ cơ bắp cuồn cuộn.

Người đàn ông cầm một tấm bia lớn bằng cỏ trong tay, trên đó còn có ghim mấy xâu mứt trái cây.

Trên người hắn ta ẩn chứa một luồng khí tức cường giả, chắc là đã đạt đến Kim Đan Cảnh.

Dương Phàm không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng đó.

Người đàn ông đầu trọc trầm giọng nói: “Mày tự đâm vào tường hay muốn tao ra tay?”

Nghe vậy Dương Phàm khẽ mỉm cười, hỏi: “Có gì khác nhau chú?”

Trên mặt người đàn ông đầu trọc nhếch lên một nụ cười.

“Tự mày đâm vào tường thì có thể toàn thây nếu tao ra tay thì cơ thể mày sẽ rơi rải khắp nơi.”

Dương Phàm mỉm cười, lắc đầu nói: “Tôi muốn thử cảm giác cơ thể mình rải rác khắp nơi.”

Người đàn ông không nói thêm nữa, dứt khoát ghim bia ngắm bằng cỏ trong tay xuống đất.

Keng, một tiếng vang giòn tan, bia ngắm lớn bằng cỏ ghim cố định trên mặt đất.

Người đàn ông đầu trọc dậm chân, cơ thể to lớn của hắn ta lao thẳng vào Dương Phàm.

Cơ thể Dương Phàm khẽ di chuyển, tránh được nắm đấm của hắn ta.

Người đàn ông đầu trọc vung tay ngang qua, Dương Phàm nhanh chóng lùi lại, nắm đấm đánh vào tường, để lại một dấu vết to như miệng bát.

“Chỉ thế thôi à?’

Dương Phàm giễu cợt nói.

Người đàn ông đầu trọc có thân hình cường tráng nhưng không hề cồng kềnh.

Hắn ta dường như biết cú đấm quét ngang không thể đánh trúng Dương Phàm, vì vậy hắn ta mượn lực cơ thể lao về phía trước, đánh mạnh một cú đấm vào ngực của Dương Phàm.

Dương Phàm dứt khoát đánh ra một cái tát, cơ thể người đàn ông đầu trọc bay thẳng ra ngoài, đập vào tường rồi nặng nề rơi xuống đất.

Người đàn ông đầu trọc không hề dừng lại, dùng một chiêu lý ngư đả đỉnh* rồi lập tức đứng dậy.

*Một động tác trong võ thuật, động tác nằm thẳng người, giơ hai chân sau rồi đột nhiên dùng lực phát động 2 chân làm cả người đứng lên.

Hắn ta vẫn tấn công về phía Dương Phàm.

Dương Phàm bắt lại cánh tay của hắn ta rồi tiện tay ném hắn ta ra xa hơn mười mét.

Hắn ta ngã mạnh xuống bên cạnh tấm bia ngắm bằng cỏ.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần) |||||

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, rút bia

ngắm bằng cỏ ra và lắc mạnh cánh tay, mấy xâu mứt trái cây bay về phía Dương Phàm.

Dương Phàm khẽ hừ lạnh, mấy xâu mứt trái cây bị đánh rơi xuống mặt đất.

Bia ngắm bằng cỏ trong tay người đàn ông đầu trọc tróc ra, lộ ra một cây chùy dài gần hai mét.

Người đàn ông tức giận vung cây chùy trong tay đánh thẳng về phía Dương Phàm.

Dương Phàm không còn hào hứng dây dưa nữa, bàn tay trực tiếp đánh ra tia sáng đỏ.

Người đàn ông đầu trọc lập tức biến thành tro bụi, còn chiếc chùy kia cũng bị đốt cháy thành một quả cầu sắt lớn màu đỏ rực.

Vào lúc này, linh khí trong cơ thể Dương Phàm cực kỳ cuồng bạo, như muốn lao ra khỏi cơ thể.

Trong lòng hắn dâng lên một tia vui mừng, cảm giác này là sắp đột phá ư?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK