Mẩn Hiểu Hồng thấy bọn họ đánh nhau, anh ta cầm bộ đàm lên trực tiếp gọi cho nhân viên bảo vệ.
Ngoài cửa có vài nhân viên bảo vệ chạy tới, lúc này mới ngăn cản được sự dây dưa giữa hai bên.
Khổng Soái bị tát mấy cái nên trong lòng bực bội, lớn tiếng chửi bới: “Con mẹ nó, đồ ăn mày hôi hám này, mày dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?”
“Nhóc con, mày chờ đó, tao phải đánh chết mày.”
Hắn ta không ngờ Cao Đại Cường lại dám ra tay với hắn ta, vừa thăng chức đã bị tát vào
mặt ngay trước mặt các đồng nghiệp, trong lòng hắn ta cực kì tức giận.
Lúc này, Dương Phàm cùng Tô Mộng Dao đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc nhìn thấy Khổng Soái đang chỉ vào mặt Cao Đại Cường mắng: “Con mẹ nó, mày dám ra tay với tao, hôm nay tụi mày phải quỳ xuống xin lỗi tao, nếu không thì lúc bước ra khỏi cánh cửa này, hôm nay ông đây sẽ đánh chết chúng mày.”
Sắc mặt Trương Nguyệt Anh trắng bệch, thật sự là càng sợ chuyện gì thì chuyện đó lại đến.
Hai mẹ con bọn họ đang yên lành chờ ở một bên, tại sao lại gặp rắc rối thế này?
Có còn phép nước, có còn pháp luật nữa không?
Thấy Dương Phàm đi vào, Trương Nguyệt Anh tỏ vẻ áy náy.
Dương Phàm cười tiến lên hỏi: “Thấy anh kiêu căng như vậy, tôi thật sự cũng muốn biết anh là ai, nói nghe thử xem.”
Khổng Soái xoay người lại nhìn thấy Dương Phàm trong bộ quần áo bình thường, hắn ta lập tức nhíu mày.
Đúng là ra đường không xem ngày mà, ai cũng dám thách thức hắn ta.
Lúc ánh mắt hắn ta nhìn sang Tô Mộng Dao bên cạnh Dương Phàm, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Tô Mộng Dao có khuôn mặt hại nước hại dân, nghe tin Dương Phàm dẫn hẹn cô ấy đỉ ăn cơm nên đã đặc biệt trang điểm một chút.
Với đôi mắt tỏa sáng như sao, khuôn mặt như hoa đào, chiếc váy dài dáng đuôi cá màu đen ôm sát cơ thể đã tôn lên dáng người có lồi có lõm của cô ấy, tóc được búi cao lên tạo nên vẻ đẹp thanh lịch và tinh tế.
Khổng Soái hơi ngây ngẩn, vẻ mặt kiêu căng tự giới thiệu: “Tôi là Khổng Soái, quản lý chi nhánh của tập đoàn Thành Phong, khách sạn này chỉ là một ngành công nghiệp nhỏ thuộc tập đoàn Thành Phong của chúng tôi, đáng để kiêu căng chứ?”
Khi nhìn thấy người đẹp, hắn ta nhanh chóng nói ra danh tính của mình để muốn khoe khoang một chút.
Dương Phàm mỉm cười, chỉ thế thôi à?
Hắn tay không tròng cổ sói trắng* thu mua tập đoàn Thành Phong, hắn có kiêu căng
không?
* Nguyên văn ”Éĩtâ®”: không thủ sáo bạch lang: ‘thủ’ là tay, nghĩa đen là tay không bắt sóỉ, nghĩa bóng là đánh đổi rất ít nhưng được rất nhiều.
Trên đời này quả thật có rất nhiều người vô tri.
Thấy Dương Phàm không nói gì, trên gương mặt Khổng Soái lộ ra vẻ đắc ý.
Nhìn cách ăn mặc của Dương Phàm là có thể thấy hắn không phải cậu ấm nhà giàu gì rồi.
Khổng Soái không khách sáo nói thẳng: “Nhóc con, tôi khuyên cậu nên bớt lo chuyện người khác đi, nếu không hôm nay tôi sẽ xử lý cả cậu luôn đây.”
Vẻ mặt Tô Mộng Dao ở một bên tràn đầy ý cười nhìn Dương Phàm, dáng vẻ như đang chờ xem kịch hay.
Mẩn Hiểu Hồng vội vàng bước tới nói với Khổng Soái: “Thưa ngài, thêm một chuyện chỉ bằng bớt một chuyện, hay là các anh lên lầu hai dùng cơm trước, đợi chút nữa tôi sẽ tặng các anh hai chai rượu xem như bày tỏ lời xin lỗi của chúng tôi đã tiếp đón không chu đáo.”
Khổng Soái không khách sáo gào thét lên:
“Dùng hai chai rượu đuổi tôi coi như xong? Mẹ nó, coi tôi như kẻ ăn xin đấy à, tôi là quản lý của tập đoàn Thành Phong đây.”
Thấy Khống Soái không chịu tha thứ, trên mặt Trương Nguyệt Anh lộ ra vẻ hoảng sợ, bà ấy nhìn Cao Đại Cường với ánh mắt trách móc, không biết nên nói gì.
Dương Phàm tiến lên một bước: “Quản lý thì ghê gớm lắm à? Tôi đây là ông chủ của tập đoàn Thành Phong mà tôi còn không cảm thấy có gì đặc biệt hơn người đâu.”
Đám người nghe vậy thì lập tức sửng sốt, sau đó phá lên cười.
“Ông chủ của tập đoàn Thành Phong?
Nhóc con, cậu có biết giá trị thị trường của Tập đoàn Thành Phong là bao nhiêu không? Gần 10 tỷ đây.”
“Cậu trai này thật giỏi khoác lác, người như anh ta thì làm sao có thể là ông chủ, chỉ e cả đời anh ta cũng chưa từng thấy 10 tỷ như thế nào cơ.”
“Đừng nói vậy, lỡ đâu người ta trùng tên thì sao, nói không chừng anh ta là ông chủ chủ của tiệm mì Thành Phong.”
“Haha…haha…’
May nqười cười mỉa mai khônq chút e dè.