“Các người nghĩ lại xem, Lưu Bị dẫn quân giằng co với Tào Tháo, nghe nói phải đối diện với đại quân gồm tám mươi vạn người, không có cách nào chống lại, chỉ cần đăng lên mạng xã hội là ‘huỷ diệt đi, mệt mỏi1, có thích hợp không?”
“Bọn họ muốn Quan, Trương, Triệu nghĩ sao đây? ông chủ mà như thế thì chúng ta cũng đầu hàng đỉ thôi!”
“Đến ‘Xuất sư biểu*’ của Gia Cát Lượng phải đổi thành ‘Tiên đế lập nghiệp chưa được nửa, mà nửa đường Emo, dứt khoát trở về cương vị Ngọa Long đi’, còn xuất sư gì nữa?”
*Xuất sư biểu là tên gọi hai bài biểu, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu do Gia Cát Lượng viết ra để dâng lên Thục Hán Hậu chủ Lưu Thiện trước khỉ ông thân chỉnh dẫn quân đi Bắc phạt Lân thứ nhất và lần thứ hai vào các năm 225 và 226 thời Tam Quốc.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Vương Na vang lên, Vương Na nhấc máy, một
lúc sau mới nói “Tôi hiểu” rồi cúp máy.
Cô ấy nói với Dương Phàm với vẻ mặt nghiêm túc: “Người của Bộ Công nghiệp và Quản lý đến rồi, muốn niêm phong công ty.”
Nghe vậy, Dương Phàm nói: “Huỷ diệt đi, mệt mỏi.”
Nói xong, hắn cười lớn ha ha rồi bước thẳng ra ngoài.
Mọi người nhìn nhau không biết nói gì.
Dương Phàm đi tới sảnh, gặp mấy người nhân viên mặc đồng phục đang đợi ở sảnh.
Hắn bước tới, mặt vô cảm hỏi: “Tôi là ông chủ của tập đoàn Hồng Hạo, nghe nói các anh muốn niêm phong công ty?”
Câu này khiến cho một tên nhân viên công vụ không thể hiểu rõ, thường thì các ông chủ công ty khác đêu tươi cười đón tiếp trong tình huống này.
Nào là đưa thuốc hút rồi rót trà, bọn họ chỉ việc hút, uống và câm.
Hôm nay gặp được người không hiểu chuyện, bọn họ có chút bực bội.
Một lúc sau, người lãnh đạo nói: “Chúng tôi nhận được báo cáo, các anh bị tình nghi
hoạt động vi phạm quy định, bây giờ chúng tôi đến niêm phong để điều tra, đê nghị tất cả người của các anh ra ngoài, chúng tôi muốn dán giấy niêm phong.”
Người đàn ông này khoảng năm mươi tuổi, gương mặt mập mạp, khuôn mặt to vuông vức, đây là bộ trưởng Bộ Công nghiệp – Đỗ Kiến Quân.
Dương Phàm cũng không để ý, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Thị trưởng Tề.
“Thị trưởng Tề, ông đến tập đoàn Hồng Hạo một chút.”
Nói xong, hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Vương Na và những người đỉ theo phía sau nghe thấy giọng điệu của Dương Phàm thì đều bị sốc, đây có phải là thái độ đúng đắn khỉ cầu cứu không?
Tất nhiên Dương Phàm không quan tâm, Thị trưởng Tê có thể ra mặt là tốt nhất, nếu ông ta cũng làm việc vì lợi ích cá nhân, vậy thì chức thị trưởng này cũng đừng làm nữa.
Đám người Đỗ Kiến Quân cũng sửng sốt, nói chuyện với thị trưởng như thế? Sự tự tin này đến từ đâu vậy?
Thực tế là như vậy, khỉ bạn quá tự tin, đối
phương sẽ nghi ngờ khả năng của bạn.
“Đi, tôi sẽ cho thị trưởng một chút thể diện, tôi muốn xem cậu có thể giả vờ được bao lâu.”
Đỗ Kiến Quân ngoài mạnh trong yếu nói.
Ông ta xuất binh mà không có lý do, không ngờ lại đụng phải cái xương cứng, làm bản thân không xuống đài được.
“Thằng nhóc này điên rồi, bộ trưởng của chúng ta rất nghiêm túc trong việc thực thỉ pháp luật.”
“Cho dù thị trưởng có đến thật thì cũng không thể nào làm trái luật vì lợi ích cá nhân được”
“Thách thức Bộ trưởng Đỗ, công ty này e là muốn chịu khổ rồi.”
Mấy người sau lưng Đỗ Kiến Quân đứng ở một vị trí cao khoa tay múa chân.
Nhân viên trong sảnh công ty cũng lo lắng cho ông chủ của mình, nào có ai nói chuyện với thị trưởng như vậy?
Không lâu sau, một chiếc ô tô Hồng Kỳ dừng trước cổng tập đoàn Hồng Hạo, Tề Tam Nông xuống xe, sải bước đỉ vào tập đoàn Hồng Hạo.
Đỗ Kiến Quân thấy thị trưởng tới, vội vàng tiến tới chào hỏi.
Tề Tam Nòng khẽ gật đầu, đi thẳng về phía Dương Phàm.
Đây là người trẻ tuổi có năng lực vượt xa thần y Lý Thi Thi, ai mà không muốn nịnh bợ?
Tuỳ tiện châm mấy cái có thể khiến mình trẻ ra chục tuổi, đây là mơ ước của nhiều người giàu có.
Nghĩ lại các vị hoàng đế thời cổ đại, có bao nhiêu người đã vắt óc tìm kiếm cách trường sinh bất tử chứ.