Đường Ngữ Yên cho rằng những gì Dương Phàm nói rất có lý, nếu hắn có ý định muốn làm gì, cô cũng không có cơ hội phản kháng nên đã ngủ thiếp đi.
Cảm nhận được sự đụng chạm mềm mại và tỉnh tế trên tay mình, Dương Phàm hơi xúc động.
Đợi đến khi Đường Ngữ Yên yên tâm chìm vào giấc ngủ, Dương Phàm muốn ra ngoài tắm, nhưng tay của bị Đường Ngữ Yên nắm chặt.
Dương Phàm không kiên trì nữa, cô gái này thật sự sống không dễ dàng, từ nhỏ đã bị đuổi khỏi nhà, không nơi nương tựa, còn phải kiếm tiền cho em trai mình đi học.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ xấu xa trong lòng Dương Phàm cũng biến mất, hắn nằm xuống nhìn cô gái trước mặt, hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, khi Dương Phàm thức dậy, Đường Ngữ Yên đã đi làm.
Dương Phàm đứng dậy đi tắm, sau đó nhìn thấy bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Ăn xong, Dương Phàm bắt đầu việc tu luyện của ngày hôm nay, cảm nhận được linh khí trong cơ thể tăng lên, Dương Phàm hài lòng gật đầu.
Sau khi chơi game được một lúc, Dương Phàm nhận được cuộc gọi từ Tô Mộng Dao.
Dương Phàm tưởng cô ấy biết chuyện của Tô Lâm nên gọi điện để trách mắng hắn đã không bảo vệ được em gái mình.
Nhưng hắn vẫn trả lời điện thoại.
Giọng nói của Tô Mộng Dao vang lên bên kia đầu dây điện thoại.
"Dương Phàm, hôm nay anh có rảnh không?”
Dương Phàm trực tiếp hỏi: "Có chuyện gì không?”
'Tô Mộng Dao ngập ngừng nói: "Hôm nay là sinh nhật bà nội của em, bà thích đồ cổ, em muốn nhờ anh cùng em đến chợ đồ cổ xem một chút, em không hiểu mấy cái này."
Sau khi hẹn xong, Tô Mộng Dao lái xe đến trước cổng Tân Giang Hoa Uyển để đoán Dương Phàm.
Trò chơi của Dương Phàm vừa mới bắt đầu, Tô Mộng Dao lái xe đến đây mất khoảng mười phút, nghĩ vậy nên hắn chơi cho xong.
Sau đó mới thay quần áo và đi ra ngoài.
Hắn không ngờ là Tô Mộng Dao đã đến cổng tiểu khu rồi mới gọi cho hắn.
'Tô Mộng Dao không hề tỏ ra mình đã đợi lâu, mỉm cười hỏi: "Ở nhà làm gì vậy?"
Dương Phàm trả lời: "Không làm gì hết, nhận được điện thoại của em thì ra ngoài ngay."
'Tô Mộng Dao nhếch miệng, không vạch trần hắn.
Dương Phàm lên xe rồi nói: "Nghe nói nơi đó lừa đảo. rất nhiều."
Tô Mộng Dao cười nói: "Anh không phải cũng là một kẻ lừa đảo sao?”
Dương Phàm mỉm cười: "Vậy em dẫn anh theo là đúng rồi."
Tô Mộng Dao khó hiểu hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Dương Phàm đáp: "Đường Tăng đi thỉnh kinh sợ gặp phải yêu quái trên đường nên tìm yêu quái để bảo vệ mình."
"Em đi mua đồ sợ gặp phải kẻ lừa đảo, nên em tìm một kẻ lừa đảo để bảo vệ em. Thật tình cờ, anh cũng là một kẻ lừa đảo."
'Tô Mộng Dao cười lớn: "Anh đúng là một thiên tài về
Khi đến phố đồ cổ, Tô Mộng Dao đỗ xe, bắt đầu đi dạo với Dương Phàm.
'Tô Mộng Dao mặc một chiếc váy màu xanh da trời, đi một đôi giày cao gót, trông rất tao nhã, giống như một nữ hoàng.
Kết hợp với khuôn mặt sắc nét và xinh đẹp đó, cô ấy ngay lập tức thu hút sự chú ý của vô số người xung quanh.
Tô Mộng Dao hỏi Dương Phàm: "Anh có hiểu mấy cái này không, em thực sự không hiểu, nên mới tìm anh hỗ trợ."
Dương Phàm mỉm cười nói: "Đương nhiên là anh hiểu, nhắm mắt lại cũng có thể biết được đâu là đồ giả."
'Tô Mộng Dao bĩu môi, cầm một món đồ sứ trên quầy hàng bên cạnh lên, cười nói: "Vậy anh nhắm mắt lại xem đây có phải là đồ giả không."
Dương Phàm trợn mắt nhìn cô, nhắm một mắt nói:
"Đồ giả." 'Tô Mộng Dao làm nũng nói: "Lần này không tính, rõ ràng anh đang mở mắt."
Dương Phàm cười cười: 'Nhắm một con mắt không tính là nhắm à?"
'Tô Mộng Dao kêu lên một tiếng, buông đồ sứ trong tay xuống, hỏi Dương Phàm: "Vậy cái nào là thật?"
Dương Phàm mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đều là đồ giả, chúng ta đi quầy tiếp theo nhé."
"Chờ một chút, cái mà cô vừa chạm vào trị giá 100 vạn.
Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi thì có tiếng mắng chửi vang lên.