Tay anh rộng và dày, hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay cô.
Những vết chai lâu năm đối với Hứa Chi Hạ là cảm giác an toàn chân thực.
Hứa Chi Hạ tay kia thuận theo bám vào cánh tay Tiêu Dã để lấy lực, tai nóng bừng trong đêm tối: “Chiều nay em hái hoa, ngã hai lần liền.”
Tiêu Dã nhìn đường dưới chân, từng bước vững vàng, thắc mắc: “Sao tôi không thấy em ngã?”
Lòng bàn tay Hứa Chi Hạ rịn mồ hôi, cố cãi: “Vì anh không thấy nên mới không thấy đó.”
Tiêu Dã rõ ràng không chấp nhận lời nói quanh co này, không hài lòng “chậc” một tiếng.
Hứa Chi Hạ chuyển lời: “Nếu anh ngã, em cũng có thể kéo anh lên.”
Tiêu Dã khinh thường: “Em á?”
Hứa Chi Hạ tự tin: “Ừ.”
Tiêu Dã bật cười, tiếng cười bị gió cuốn đi: “Tôi có thể đè…”
Anh ngừng lại.
Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh trong giấc mơ.
Cô khóc dưới thân anh.
Tiêu Dã ho nhẹ, cố xua đi ý nghĩ đó: “Tôi cảm ơn em.”
Hứa Chi Hạ nghịch ngợm, đáp lại: “Không có chi.”
Ngay giây tiếp theo, Hứa Chi Hạ sảy chân, cơ thể đột ngột rơi xuống, được cánh tay Tiêu Dã giữ lại.
Tiêu Dã mắng nhẹ: “Tiểu tổ tông, em đi đứng đàng hoàng một chút đi!”
Hứa Chi Hạ không kìm được, cơ thể dựa sát vào anh.
Đêm tối che giấu nụ cười của cô: “Được.”
Đó là một đêm rất lãng mạn, mê hoặc lòng người.
Một nhóm người không quen biết ngồi quây quần bên nhau, không hỏi tên, không hỏi nghề nghiệp, chỉ nói về những chuyện vui vẻ khắp nơi.
Hứa Chi Hạ chưa từng thấy thế giới này nhưng đã cảm nhận được sự bao la.
Có người lấy guitar ra, gảy một tiếng, lớn tiếng tuyên bố: “Mọi người chuẩn bị thưởng thức nhé, ngôi sao lớn trong tương lai sẽ hát miễn phí một bài cho các cậu!”
Mọi người vỗ tay, hò reo như thể anh ta chắc chắn sẽ là ngôi sao lớn trong tương lai.
Nhiều năm sau, Hứa Chi Hạ nhìn thấy ngôi sao lớn này trên truyền hình, mũi cay cay, rất cảm động.
Những người từng xa lạ.
Thật lòng vui mừng vì thành công của anh ta.
Giữa núi rừng tĩnh lặng, tiếng hát và lời ca chạm vào lòng người.
“Bắt gặp, trong giấc mơ kỳ lạ”
“Bảo vệ em trong giấc mơ”
“Thế giới nhỏ bé của giấc mơ không tưởng”
“Tạm biệt”
“Rồi lại tình cờ gặp lại…”
Tiêu Dã trong mắt có chút tình cảm, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Gió làm rối tóc Hứa Chi Hạ, cô sửa lại lần này đến lần khác, không ngại phiền. Dưới mái tóc rối là đôi mắt cười cong cong như trăng khuyết.
“Trong đôi mắt dần phai nhạt có một chàng trai ngây ngô”
“Anh nói mọi điều về tương lai”
“Đều sẽ thành hiện thực…”
Tiêu Dã bất ngờ đưa tay, kéo khóa áo khoác của Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ khựng lại, nhìn về phía Tiêu Dã.
Anh chỉ giúp cô kéo khóa, không có gì thêm.
Tiếng hát vẫn tiếp tục.
“Cuối trời biển”
“Ước nguyện là em vẫn ở bên cạnh”
“Nghe tiếng phím đàn cô độc bên bờ biển”
“Hải âu cũng hiểu nỗi nhớ của anh…”
Hứa Chi Hạ mãi chưa dời ánh mắt khỏi anh. Tiêu Dã nhấc tay lên, bàn tay thô lỗ giữ lấy đầu cô, xoay như vặn ốc bắt cô phải nhìn hướng khác.
“Dừng lại thời gian đang trôi nhanh”
“Xây dựng thế giới trong giấc mơ”
“Dang tay đón nhận”
“Những nụ cười hạnh phúc từng gương mặt”
“Lại gặp gỡ”
“Trong một giấc mơ kỳ lạ”
“Bảo vệ em trong giấc mơ đó”
“Thế giới nhỏ bé của giấc mơ không tưởng…”
Đêm đó, thế giới rộng lớn không bờ bến, Hứa Chi Hạ như một người lạc đường không có la bàn, ngước nhìn ngân hà để định hướng.
Tiêu Dã nắm tay Hứa Chi Hạ quay về trại, khi cô trượt chân lần thứ hai, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Nhìn đường đi!”
Hứa Chi Hạ bướng bỉnh: “Em muốn ngắm sao.”
Tiêu Dã: “Ngã thật rồi lại khóc.”
Hứa Chi Hạ nắm chặt cánh tay Tiêu Dã, rất chắc chắn: “Anh sẽ không để em ngã đâu.”
Về đến trại, Phan Chính Dương và Bạch Hân cầm đồ rửa mặt, đi đến khu dịch vụ để vệ sinh.
Hứa Chi Hạ chui vào lều sắp xếp đồ đạc.
Cô nhìn thấy điện thoại của mình.
Cô đã vài giờ không động đến điện thoại rồi.
Ở đây có thể quên mất điện thoại.
Hứa Chi Hạ cầm điện thoại lên mở ra xem có tin nhắn nào không.
Vào khoảng sáu giờ tối, thầy Lâm đã nhắn tin cho cô.
Đó là một tin vui.
Tác phẩm của Hứa Chi Hạ cuối cùng đã được xác nhận sẽ tham gia triển lãm.
Hứa Chi Hạ sững người.
Đầu óc cô trống rỗng, chậm rãi và từ tốn, từng chữ từng chữ nhận ra tin tức này.
Cô run rẩy nói với giọng đầy kích động: “Anh…”
Tiêu Dã đứng bên ngoài lều trại, gió đêm thổi mạnh, dường như anh nghe thấy Hứa Chi Hạ gọi mình nhưng cũng không chắc liệu đó có phải là ảo giác không.
Dù sao, anh vẫn bước về phía lều của Hứa Chi Hạ.
Vừa đến gần, Tiêu Dã nghe thấy tiếng cô reo vang lên.
“Anh!”
Tiêu Dã ngồi xuống, thấy Hứa Chi Hạ đang bò lồm cồm ra khỏi lều.
Vừa bò đến cửa lều, cô đã bị anh nắm lấy hai cánh tay, kéo ra ngoài và ôm vào lòng.
Cô quỳ rạp lên lồng ngực rộng lớn của anh, được che chở hoàn toàn.
Ánh mắt Tiêu Dã nhìn vào trong lều đầy cảnh giác, anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Chi Hạ im lặng một lúc.
Tiêu Dã nhẹ nhàng đẩy cô ra một chút để nhìn rõ hơn, gương mặt anh toát lên vẻ căng thẳng hiếm thấy: “Em sao vậy?”
Hứa Chi Hạ đầy cảm xúc, môi mím lại rồi lao vào vòng tay Tiêu Dã, giọng nghẹn ngào: “Em đã được tham gia triển lãm, tranh của em đã được chọn rồi.”
Tiêu Dã phản ứng một lúc, lưng anh cứng ngắc mới dần dần thả lỏng, lồng ngực anh phập phồng. Anh vỗ nhẹ vào tay cô, ra hiệu cô buông ra: “Tin tốt mà, sao lại khóc thế này?”
Hứa Chi Hạ không chịu, đôi tay vòng chặt lấy cổ Tiêu Dã, gan dạ vùi mặt vào cổ anh.
Anh không hiểu.
Anh không hiểu điều này quan trọng với em đến thế nào.
Nó không chỉ là một sự công nhận cho em.
Mà còn mang lại cho em rất nhiều sự tự tin về tình cảm của mình.
Bên cạnh anh, em không còn chỉ là người phụ thuộc.
Mà là người đồng hành.
Thậm chí có thể gánh vác.
Em sẽ không để anh chịu thiệt đâu.
Tiêu Dã để mặc Hứa Chi Hạ ôm mình, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau cô mới buông ra.
Gió lớn hơn khi nãy.
Ngọn đèn treo trên cây đung đưa theo tiếng cọt kẹt.
Mọi thứ xung quanh đều chìm trong bóng tối lớn, ánh đèn chao đảo như kéo cả hai vào một cuộc phiêu lưu đầy bất ngờ.
Hứa Chi Hạ vẫn giữ tay mình trên cổ Tiêu Dã, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn anh.
Môi cô run rẩy mở ra, nước mắt bỗng chốc đã dâng đầy.
Cô đã yêu anh rất lâu rồi.
Tình yêu của cô dành cho anh đã chất chứa thật nhiều.
Cô không biết phải bày tỏ thế nào: “Anh à, em sẽ cố gắng thật nhiều, anh tin em, sau này… em sẽ kiếm thật nhiều tiền, rồi… em sẽ đưa hết cho anh.”
Tiêu Dã cười nhẹ: “Kiếm tiền rồi thì giữ lại cho bản thân đi.”
Hứa Chi Hạ lắc đầu.
Những chiếc áo cũ nát.
Đôi tay mãi không thể rửa sạch.
Miếng cao dán trên người.
Những vết thương chằng chịt…
Anh không phải là người không biết mệt.
Anh không phải là người không biết đau.
5000.
8000.
10000…
Anh không ngừng chuyển tiền.
Vì em, anh không dám dừng lại.
Dù anh không nói nhưng em đều biết cả.
Hứa Chi Hạ kiên quyết: “Em sẽ đưa hết cho anh! Tất cả!”
Nụ cười trên môi Tiêu Dã dần biến mất, thay vào đó là sự sâu lắng.
Anh định gỡ tay Hứa Chi Hạ khỏi cổ mình.
Nhưng cô lại ngoan cố quấn chặt, tay cô như siết thêm một nút thắt.
Tiêu Dã không dám dùng sức vì sợ làm cô đau, đôi mắt anh tối lại trong màn đêm.
Giọng nói mang âm điệu cảnh cáo: “Hứa Chi Hạ.”
Hứa Chi Hạ không sợ.
Cô đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn khắp gương mặt Tiêu Dã, ánh mắt dần trượt xuống, dừng lại trên môi anh.
Đôi tay cô run rẩy, hơi thở gấp gáp.
Thích anh.
Không do dự.
Dốc hết tất cả.
Quyết tuyệt.
Dùng toàn bộ con tim của em để yêu anh.
Hứa Chi Hạ ngẩng cao đầu, tiến đến hôn anh.