Tiêu Dã cầm chén trà, chén trà chạm vào môi. Không rõ là anh định uống hay đã uống xong, nhưng rõ ràng không có động tĩnh gì.
Vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tối tăm.
Hứa Chi Hạ vội vàng lắc đầu, giải thích: “Anh, em không có.”
Tiêu Dã nhướng nhẹ chân mày thu lại biểu cảm, rời mắt đi, nhấp một ngụm trà rồi đặt chén xuống như thể không có chuyện gì xảy ra.
Lý Chí Minh liếc nhìn Tiêu Dã đang giả vờ nghiêm túc, lại nhìn Hứa Chi Hạ đang căng thẳng như đối mặt với kẻ địch.
Anh không chịu nổi kiểu Tiêu Dã cứ hay bắt nạt Hứa Chi Hạ, liền lên tiếng bênh vực: “Chi Hạ, em cần gì phải sợ cậu ta như thế? Cậu ta làm gì được em nào? Chúng ta phải cứng rắn lên, được không?”
Hứa Chi Hạ cúi đầu, tìm món “phần cuống họng bò” trên thực đơn, vì Tiêu Dã thích ăn món đó.
Cô nhẹ giọng nói: “Em thật sự không có mà.”
Lý Chí Minh thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn, hỏi gì cũng trả lời “không có”, thật không thú vị.
Anh đứng dậy, vỗ vai Tiêu Dã: “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, cậu đi không?”
Tiêu Dã đẩy ghế ngồi, dựa vào lưng ghế, không nhúc nhích.
Lý Chí Minh thấy anh không đi, tự mình bước ra ngoài: “Chi Hạ, giúp anh gọi thêm món dạ dày bò nhé!”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, ngoan ngoãn đáp: “Em gọi rồi.”
Lý Chí Minh vừa bước ra cửa vừa cười: “Vẫn nhớ anh thích ăn dạ dày bò, ngoan quá!”
Hứa Chi Hạ mỉm cười dịu dàng với anh, lật thực đơn sang trang khác, tìm món cơm chiên trứng.
Tiêu Dã dựa ghế ra sau, chân dài duỗi thảnh thơi, ánh mắt thoáng lướt qua cô.
Hứa Chi Hạ không ngẩng đầu, dùng đầu bút chì chọc chọc cằm: “Anh, cơm chiên với nước lẩu cay ngon không?”
Tiêu Dã chậm rãi chớp mắt: “Chưa ăn bao giờ.”
Hứa Chi Hạ: “Anh nghĩ sẽ ngon không?”
Tiêu Dã: “Thử xem.”
Hứa Chi Hạ mỉm cười, dùng bút chì đánh dấu.
Tiêu Dã nhìn cô vài giây, nheo mắt lại.
Anh gõ khớp ngón tay xuống bàn: “Ê!”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe, sáng lấp lánh.
Lớp trang điểm của cô rất nhẹ nhàng, không che lấp đi nét đẹp tự nhiên, ngược lại còn thêm phần tươi tắn.
Tiêu Dã ngồi thẳng dậy, người hơi nghiêng về phía trước, hai khuỷu tay chống lên bàn: “Chuyện Lý Chí Minh nói, rốt cuộc có không?”
Hứa Chi Hạ há miệng, không biết nói gì.
Cô nhăn mặt, bất lực khẳng định: “Thật sự không có!”
Tiêu Dã nhắc nhở: “Em mới bao nhiêu tuổi? Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, tự mình phải biết rõ!”
Hứa Chi Hạ không vui, mím môi.
Cô không thích việc anh luôn coi cô như trẻ con.
Cô cúi đầu, thì thầm: “Em sắp mười tám rồi mà.”
Tiêu Dã không nghe rõ, nheo mắt: “Gì cơ?”
Hứa Chi Hạ mím môi, nhìn anh, nghiêm túc trả lời: “Em biết, em đến trường là để học, ngoài việc học, sẽ không có gì khác cả.”
Tiêu Dã hài lòng với nhận thức của cô: “Biết rõ là được.”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn, nghe lời.
Nên Tiêu Dã cũng không nghĩ nhiều về chuyện này.
Ăn xong lẩu trở về nhà đã hơn ba giờ sáng.
Tiêu Dã mở cửa, bật đèn, đẩy hành lý vào phòng Hứa Chi Hạ: “Mua cho em khăn tắm mới rồi, giặt sạch phơi khô, em tự lấy dùng nhé.”
Hứa Chi Hạ “ồ” một tiếng, đứng giữa phòng khách, nhìn ngó khắp nơi.
Tiêu Dã từ phòng cô bước ra, mỉm cười: “Nhìn gì thế? Không nhận ra nhà nữa à?”
Hứa Chi Hạ: “Em tưởng…”
Tiêu Dã: “Tưởng tôi bừa bộn đến mức biến nhà thành ổ chó à?”
Hứa Chi Hạ mím môi, không trả lời.
Thái độ đó, chính là ngầm thừa nhận.
Dù sao cô vẫn nhớ lần đầu đến đây, cô phải dọn dẹp bao lâu mới sạch sẽ.
Nhưng bây giờ, ngôi nhà vẫn sáng sủa, gọn gàng như lúc cô đi học xa.
Tiêu Dã mệt rồi, ngày mai còn phải đi làm nên không nói chuyện phiếm với Hứa Chi Hạ nữa.
Anh vào phòng mình: “Mai ngủ nướng đi, tối đến tiệm sửa xe, tôi dẫn em đi ăn tối.”
Hứa Chi Hạ nghĩ ngợi: “Nếu anh không tăng ca, mình về nhà ăn cũng được.”
Tiêu Dã ngoái lại, không hứa ngay: “Để xem.”
Hứa Chi Hạ: “Ừm.”
Mền gối đệm đều đã giặt, thơm mùi bột giặt mới.
Mền phơi nắng, mềm mại, ấm áp.
Cô đã về.
Đã gặp anh.
Thậm chí… còn ôm anh một cái…
Hứa Chi Hạ kéo mền, trùm kín đầu, bật cười thích thú.
Ngày hôm sau, hơn hai giờ chiều.
Mùa đông ở Ngọc Hòa hiếm khi có nắng.
Lúc này, ánh sáng từ khe rèm cửa mà Hứa Chi Hạ quên kéo lại tối qua chiếu vào làm cô thấy ấm áp.
Hứa Chi Hạ với lấy điện thoại, rút dây sạc ra và mở QQ.
Cô nhắn tin cho Tiêu Dã: [Anh, tối nay anh có thể về nhà ăn cơm không? [Mặt trời]]
Sau khi rửa mặt xong và quay lại phòng, cô thấy Tiêu Dã đã trả lời.
Tiêu Dã: [Khoảng 7 giờ tôi về.]
Hạ Hạ: [Vậy em nấu cơm, chúng ta ăn ở nhà.]
Tiêu Dã: [Ừ.]
Hứa Chi Hạ ra ngoài mua đồ ăn.
Cô đi dạo một vòng trong siêu thị, quyết định chọn vài món mới mẻ.
Buổi tối, Tiêu Dã mang về thịt kho và tai heo trộn.
Còn Hứa Chi Hạ chuẩn bị bữa tối gồm cánh gà sốt coca, bít tết và súp lơ xanh xào tỏi.
Bữa tối hôm đó, các món ăn chẳng liên quan gì nhau.
Khi Hứa Chi Hạ múc một chén cơm cho Tiêu Dã, anh cười đến không nhịn được.
Hứa Chi Hạ không hiểu sao lại buồn cười.
Anh làm việc mệt mỏi mỗi ngày, không ăn cơm thì làm sao chịu nổi.
Ngày hôm sau, Hứa Chi Hạ đến phòng vẽ thăm thầy Lê.
Cô luôn ghi nhớ sự quan tâm của thầy dành cho mình.
Thầy Lê trò chuyện với Hứa Chi Hạ một lúc về cuộc sống ở trường, rồi hỏi:
“Sau Tết, phòng vẽ của thầy có một khóa huấn luyện 15 ngày để ôn thi đại học, đang thiếu một trợ giảng nhỏ, em có hứng thú giúp thầy không?”
Hứa Chi Hạ ngạc nhiên lẫn vui mừng: “Em có thể sao ạ?”
Thầy Lê gật đầu: “Tất nhiên, kinh nghiệm thực chiến của em rất đáng tham khảo.”
Hứa Chi Hạ hỏi về thời gian, xác nhận không trùng lịch nhập học rồi đồng ý.
Buổi tối, Hứa Chi Hạ kể chuyện này với Tiêu Dã.
Kỳ nghỉ đông chỉ dài 28 ngày, mà cô đi đã hết nửa tháng.
Tiêu Dã cau mày: “Chỉ có hơn 20 ngày, em ở nhà cũng không chịu được à?”
Hứa Chi Hạ giải thích: “Em ít khi có kinh nghiệm ra ngoài như vậy, lại có thể học thêm từ các thầy cô khác. Hơn nữa, thầy Lê từng đối xử rất tốt với em, coi như giúp thầy một tay.”
Còn nữa, cô có thể kiếm chút tiền.
Điều này, Hứa Chi Hạ không nói ra.
Tiêu Dã vừa định mở miệng.
Hứa Chi Hạ như đoán được anh định nói gì, nhanh nhảu chen lời: “Anh, em muốn đi.”
Giọng cô mềm mại, vẻ mặt không cứng rắn, nhìn anh.
Tiêu Dã quay mặt đi, thở dài một hơi: “Tùy em.”
Tết Nguyên Đán năm 2011, Tiêu Dã không ở lại tiệm sửa xe như mọi năm.
Họ cùng nhau đi hội chùa.
Ở gian hàng trò chơi “bắn súng”, Tiêu Dã thắng được một con gấu bông, anh liền đưa cho Hứa Chi Hạ.
Họ cùng đi xem hội đèn lồng.
Một nghệ nhân làm tranh đường truyền thống ở ven đường, Hứa Chi Hạ thử vẽ hình con rồng bay trong tác phẩm Sơn Hải Kinh.
Rồng là tuổi của Tiêu Dã.
Rông bay trong sương mù.
Thân dài, đầu nhọn, đôi mắt sáng ngời.
Cánh của nó rộng lớn và mạnh mẽ, mỗi chiếc lông vũ đều như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc.
Xung quanh dần có nhiều người tụ lại.
Một đứa trẻ vui mừng: “Đẹp quá! Chị vẽ đẹp thật!”
Nghệ nhân truyền thống khen ngợi: “Cô gái nhỏ, chắc học chuyên nghiệp nhỉ?”
Hứa Chi Hạ ngước mắt lên.
Tiêu Dã đứng ở mép đám đông, tay khoanh trước ngực, gương mặt in bóng đèn lồng ấm áp, ánh mắt thong thả.
Hứa Chi Hạ: “Em học mỹ thuật.”
Nghệ nhân giơ ngón tay cái: “Bảo sao! Vẽ giỏi quá!”
Sau đó, nghệ nhân đề nghị dạy Hứa Chi Hạ làm tranh đường 3D. Cô sợ Tiêu Dã chán nên từ chối khéo.
Vừa quay lại bên Tiêu Dã.
Anh xoa đầu cô: “Học đi, tôi xem.”
Khóe mắt Hứa Chi Hạ ánh lên ý cười, gật đầu.
Trên đường về, có người đốt pháo hoa.
Hứa Chi Hạ cầm tranh đường 3D, ngẩng đầu ngắm pháo hoa, suýt vấp ngã vì đạp phải đá.
Tiêu Dã nhanh tay đỡ cô, không vui: “Tiểu tổ tông, nhìn đường được không?!”
Hứa Chi Hạ cúi đầu cắn một miếng tranh đường: “Được.”
Ngày 12 tháng Giêng, Hứa Chi Hạ cùng phòng vẽ đi tập huấn.
Ở một thị trấn cổ hẻo lánh.
Nơi đó có một ngôi miếu, trước miếu có cây đại thụ trăm tuổi. Từ xa nhìn là dây leo khô, đến gần lại thấy lộc non xanh mướt.
Người ta gọi đó là cây nhân duyên.
Hứa Chi Hạ cùng các học viên đi bái cây, rồi bị đẩy ra treo dây đỏ.
Khi rời đi, cô mua một chiếc vòng tay.
Màu nâu đen, những hạt nhỏ, có thể quấn quanh tay nhiều vòng.
Người bán nói, chiếc vòng đã được khai quang.
Nếu đeo cho người kia, nghĩa là gắn bó cả đời.