Anh cúi đầu gõ cửa, giọng nghiêm khắc: “Ra đây ăn hết cháo đi!”
Đợi vài giây, không có phản hồi.
Tiêu Dã: “Hứa Chi Hạ, cái thói giận dỗi không ăn cơm này là ai chiều chuộng em mà ra hả?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Tiêu Dã nghiến chặt quai hàm, cười nhạt một tiếng.
Được thôi!
Rất được!
Tiêu Dã xoay người về phòng lấy một chiếc áo khoác rồi ra khỏi nhà.
Tại xưởng sửa xe, mọi người đều đang bận rộn.
Cương Tử quay lại chào: “Anh Dã, anh tới rồi à?”
Tiêu Dã mặt không cảm xúc: “Lý Chí Minh đâu?”
Cương Tử chỉ tay về phía sau: “Anh Minh ở chỗ xe 735!”
Tiêu Dã bước tới bên chiếc xe 735, đá vào lốp xe: “Ra đây!”
Lý Chí Minh ho nhẹ một tiếng, từ dưới gầm xe bò ra.
Anh ta lấy vạt áo lau mồ hôi trên trán, quan tâm hỏi: “Cậu tới rồi? Bên Chi Hạ sao rồi? Có cần tôi nói chuyện không?”
Nói cái đầu cậu!
Tiêu Dã xòe tay: “Lấy điện thoại ra đây!”
Lý Chí Minh khó hiểu: “Sao vậy?”
Tiêu Dã: “Lấy ra!”
Lý Chí Minh bực bội, nghiêng người: “Trong túi quần đấy, tự mò đi!”
Tiêu Dã móc điện thoại của Lý Chí Minh ra, mở nhật ký cuộc gọi lướt xuống kiểm tra.
Lý Chí Minh phản ứng lại, như kẻ bị oan: “Tôi thật sự không liên lạc riêng với cô ấy, tôi và cô ấy…”
Anh dừng lại một chút, buông xuôi: “Cậu cứ tìm đi! Xem thử cậu tìm được cái gì hay ho!”
Tiêu Dã tìm xong nhật ký cuộc gọi, lại tìm sang tin nhắn.
Quả thật không có gì.
Lý Chí Minh đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hùng hồn: “Giờ thì tin rồi chứ?”
Tiêu Dã ngẫm nghĩ vài giây, mở QQ.
Lý Chí Minh lật mắt lên trời: “Đại ca, cậu tin tôi đi được không! Vợ bạn… Á không đúng! Ý tôi là, nếu tôi có ý đồ gì với Chi Hạ thì tôi không phải là người nữa!”
Tiêu Dã không thèm để ý.
Anh tìm lịch sử trò chuyện giữa Lý Chí Minh và Hứa Chi Hạ.
Cuộc trò chuyện gần nhất là từ năm ngoái, tháng 11.
Hứa Chi Hạ: [Anh Minh, anh có đó không?]
Lý Chí Minh: [Có đây.]
Hứa Chi Hạ: [Anh Minh, em muốn nhờ anh một chuyện.]
Lý Chí Minh: [Chuyện gì?]
Hứa Chi Hạ: [Ngày mốt là sinh nhật anh trai em, anh có thể giúp em đặt một chiếc bánh sinh nhật không?]
Lý Chí Minh: [Được chứ.]
Hứa Chi Hạ: [Cảm ơn! Cảm ơn! Cảm ơn!]
Hứa Chi Hạ: [Khi nào em về Ngọc Hòa sẽ trả tiền cho anh, cảm ơn cảm ơn!]
Lý Chí Minh: [Khách sáo quá! Quan hệ của chúng ta mà nói mấy lời này làm gì!]
Hứa Chi Hạ: [Vậy khi em về, em mời anh ăn lẩu nhé!]
Hứa Chi Hạ: [Cảm ơn cảm ơn cảm ơn!]
Lý Chí Minh: [[Cười lớn]]
Lý Chí Minh chỉ vào màn hình điện thoại: “Cậu xem! Chỉ nói vài câu vào năm ngoái khi đặt bánh sinh nhật cho cậu thôi! Tôi thậm chí còn chưa đổi tên cô ấy trong danh bạ! Tôi đúng là oan hơn cả Đậu Nga!”
“Cậu oan ở đâu?” Tiêu Dã túm cổ áo Lý Chí Minh kéo lại gần, chỉ vào một dòng: “Câu này… ‘Quan hệ của chúng ta’ là quan hệ gì hả? Hả??”
Tiêu Dã đẩy một cái, hung hăng chất vấn.
Lý Chí Minh bị đẩy lùi vài bước, bất lực ôm đầu: “Đại ca! Cậu lý trí chút được không! Đó chỉ là… một câu khách sáo thôi!!”
Lý Chí Minh thở dài, đổi giọng: “Này, cậu có muốn xem lại xem, có phải vấn đề là do cậu không?”
Tiêu Dã nhíu mày nhìn chằm chằm.
Lý Chí Minh tiếp tục: “Tôi nói mãi rồi! Cậu đối với Chi Hạ quá áp đặt! Áp lực sẽ sinh ra phản kháng!”
Lý Chí Minh quay người, cúi xuống kiểm tra xe, vừa phân tích: “Cô ấy ngày nào cũng sống dưới áp lực của cậu, cuối cùng gặp được tôi, người như gió xuân ấm áp thì làm sao không rung động được?”
Gió xuân ấm áp?
Rung động?
Tiêu Dã bước tới nhấc chân đá vào mông Lý Chí Minh một cái.
Lý Chí Minh nằm sấp trên xe, quay đầu chửi: “Tiêu Dã! Tôi thề tôi không tha cho cậu đâu!”
Nhưng nhìn vẻ mặt Tiêu Dã tức giận đến mức gân xanh nổi lên trán, Lý Chí Minh lại thở dài: “Hầy—lần này lớn chuyện thật rồi!”
Buổi chiều, Tiêu Dã vô ý làm xước cánh tay.
Anh rửa qua bằng nước rồi đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi hút thuốc.
Miệng ngậm điếu thuốc, anh rút điện thoại ra.
Đã hơn năm giờ chiều.
Không có lấy một tin nhắn.
Anh nhíu mày, bỏ điện thoại vào túi rồi dập tắt thuốc, bước về phía xưởng sửa xe.
Đi được vài bước lại quay ngược trở lại.
Anh ngồi xuống tựa lưng vào tường, mặc cho lưng bị dính đầy bụi bẩn.
Anh lấy điện thoại ra nhắn tin: [Chắc khoảng 7 giờ tan làm.]
Tiêu Dã lại châm một điếu thuốc, hút xong mà vẫn không nhận được tin nhắn hồi đáp từ Hứa Chi Hạ
Anh lại gửi thêm một tin nhắn thẳng thắn hơn: [Đến tìm tôi, tối nay ra ngoài ăn.]
Tiêu Dã tiếp tục làm việc, trời dần tối nhưng Hứa Chi Hạ vẫn không đến.
Anh lấy điện thoại ra thì thấy Hứa Chi Hạ nhắn lại cách đây nửa giờ.
Hạ Hạ: [Em đang ăn ở nhà.]
Cô ăn ở nhà nhưng không gọi anh về ăn.
Điện thoại được thu lại trong tay, Tiêu Dã cắn chặt răng.
Tối hôm đó, Tiêu Dã ăn một phần cơm hộp bên đường, về nhà lúc hơn tám giờ.
Trong nhà không bật đèn. Giống như lúc Hứa Chi Hạ còn học ở Bắc Đô, mỗi lần anh về nhà đều như vậy.
Nhìn kỹ lại thì cũng không giống.
Cái bàn ăn và bếp mà anh không dọn dẹp vào sáng nay đã sạch sẽ.
Tiêu Dã đi loanh quanh trong nhà hai vòng rồi quay về phòng.
Khi ra ngoài, tóc anh ướt sũng, nhỏ giọt làm ướt cả áo phông.
Anh không quan tâm.
Tiêu Dã đi thẳng đến cửa phòng Hứa Chi Hạ, gõ cửa.
“Cốc cốc cốc!”
“Em đang ngủ.” Hứa Chi Hạ nói.
Mới chỉ chín giờ, ngủ cái gì!
Tiêu Dã liếm môi, vai khom xuống: “Đừng có cãi nhau với tôi, chuyện này không phải chỉ khóc lóc là xong!”
Không có tiếng trả lời.
Tiêu Dã: “Hứa Chi Hạ, em mới bao nhiêu tuổi? Chỉ gặp mấy người đàn ông mà thôi, vài năm nữa nhìn lại em sẽ tự cười vào mặt mình đấy, có tin không?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Tiêu Dã: “Em hiểu Lý Chí Minh bao nhiêu? Hắn yêu đương từ hồi trung học, dù không phải đã yêu bảy tám người thì cũng là bốn năm người, hắn thậm chí không biết mình muốn gì—”
Hứa Chi Hạ lớn tiếng ngắt lời: “Đừng nói nữa!”
Hay lắm! Dám quát tôi!
Tiêu Dã cắn răng, đấm cửa: “Ra ngoài!”
Hứa Chi Hạ nghẹn ngào: “Em không thích anh Chí Minh, không thích! Đừng nói nữa!”
Lại khóc rồi…
Tiêu Dã im lặng một lúc rồi trở về phòng.
Ngày hôm sau Tiêu Dã dậy sớm đi mua bánh đường.
Anh gõ cửa phòng Hứa Chi Hạ, giọng điệu tốt hơn hôm qua nhiều: “Dậy chưa?”
Chờ vài giây, bên trong trả lời: “Dậy rồi.”
Tiêu Dã: “Tôi đi cửa hàng sửa xe đây, em dọn dẹp đồ đạc đi, khoảng mười giờ rưỡi tôi về sẽ đưa em ra sân bay.”
Hứa Chi Hạ: “…Được.”
Tiêu Dã im lặng một vài giây: “Tôi mua bánh đường, em ra ăn nhé.”
Hứa Chi Hạ: “……Được.”
Tiêu Dã đến cửa hàng sửa xe, giao xong công việc, lái xe về nhà.
Khi mở cửa, anh thấy Hứa Chi Hạ vừa từ nhà vệ sinh đi ra.
Cô mặc một chiếc váy len ôm sát, người càng thêm gầy guộc.
Tiêu Dã cúi đầu thay giày: “Mặc thêm áo ấm, ở đó nhất định sẽ lạnh.”
Hứa Chi Hạ khựng lại, nắm chặt tay.
Cô đã đánh giá sai bản thân, chỉ một câu của Tiêu Dã đã khiến cô buồn đến mức muốn khóc.
Cô không nói gì, chỉ quay về phòng khoác một chiếc áo khoác dài.
Đồ đã được dọn dẹp xong.
Tiêu Dã cũng thay áo khoác đi ra ngoài xách theo vali, Hứa Chi Hạ đi theo sau.
Tại cầu thang, họ gặp hàng xóm.
Hàng xóm: “À! Chi Hạ đi học rồi à?”
Hứa Chi Hạ: “Dạ.”
Tiêu Dã: “Dạ.”
Hàng xóm: “……” Hôm nay sao vậy?
Tiêu Dã bỏ vali vào cốp sau, vừa nhấn nắp cốp xuống, thì thấy Hứa Chi Hạ kéo cửa sau xe.
Anh đi hai bước tới, ôm lấy cô, kéo cửa phụ ra nhét cô vào trong rồi đóng cửa lại.
Xe chạy về phía sân bay.
Hứa Chi Hạ vẫn cúi đầu, hôm nay cô không buộc tóc, nhìn từ bên cạnh chỉ thấy được sống mũi thanh tú.
Cả chuyến đi không ai nói gì, không ai mở lời.
Hứa Chi Hạ trong lòng trống rỗng, đau đớn dữ dội.
Tiêu Dã trong lòng nặng trĩu, cảm giác khó chịu không rõ nguyên nhân.
Đến sân bay làm thủ tục, gửi hành lý.
Hứa Chi Hạ nắm chặt chứng minh nhân dân và vé máy bay, đi về phía cổng an ninh.
Tiêu Dã không thể đi cùng cô.