Một cơn gió thổi qua làm tan đi đám mây mù lớn, đánh thức thế giới đã ngủ suốt một đêm, xua tan bóng tối và giá lạnh.
Ánh mặt trời dần dần lan tỏa, ánh vàng lấp lánh bao trùm khắp dãy núi.
Từng ngọn núi vàng đứng sừng sững trên biển mây.
Rực rỡ, đẹp đẽ, lãng mạn, huyền ảo.
Có người lấy điện thoại ra ghi lại, có người dựng giá ba chân để chụp ảnh.
Hứa Chi Hạ dùng đôi mắt của mình để lưu giữ những khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Có vài lần cô động lòng muốn nhìn anh.
Muốn giữ lại khoảnh khắc gương mặt anh ngập trong ánh vàng rực rỡ.
Nhưng cô đã kiềm chế lại.
Xuống núi, bốn người không đi con đường cũ mà chọn lối tắt.
Đó là một con đường mòn xuống dốc do người đi nhiều mà thành.
Ban đầu Bạch Hân còn đi cùng Hứa Chi Hạ nhưng sau đó do đường quá dốc, cô được Phạm Chính Dương dắt đi.
Hứa Chi Hạ ở phía sau tự đi, không biết từ lúc nào đã tụt lại khoảng cách.
Trước mặt là một bậc cao khoảng một mét, phía dưới là dốc.
Hứa Chi Hạ không dám nhảy xuống, cũng không nhờ giúp đỡ.
Cô nhìn qua bên cạnh, nắm lấy cành cây để lấy đà định trượt xuống.
Tiêu Dã như đang đi xuống cầu thang, bước dài xuống dưới rồi vòng tay quanh đùi Hứa Chi Hạ bế cô xuống.
Gió trong núi mát lạnh, nhanh chóng làm khô mồ hôi mỏng.
Khi chân Hứa Chi Hạ chạm đất, cô quay đầu đi thẳng về phía trước.
Lại gặp một bậc cao khác.
Tiêu Dã đi xuống trước.
Hứa Chi Hạ không muốn để Tiêu Dã bế, chống tay lên định tự lấy đà.
Tiêu Dã thuận thế đỡ lấy nách cô, nhấc bổng cô như bế một đứa trẻ.
Lần này Hứa Chi Hạ không quay đầu bỏ đi nữa.
Cô ngoan ngoãn đi theo anh.
Anh đưa tay cô liền nắm lấy.
Khi Bạch Hân và Phạm Chính Dương đến đường nhựa, họ ngồi trên một tảng đá chờ hai người kia.
Hai người từ trên xuống, tay nắm tay.
Bạch Hân tròn mắt.
Cuối cùng cũng không thể cưỡng lại được, phải lòng anh rồi sao!
Bạch Hân tức giận, dùng tay đập vào cánh tay Phạm Chính Dương để xả giận.
Phạm Chính Dương không đau không ngứa, khó hiểu: “Anh lại chọc gì em à?”
Bạch Hân lý sự: “Giới tính của anh làm em tức!”
Phạm Chính Dương ngừng lại một chút: “Xin lỗi nhé!”
Bạch Hân bật cười rồi kịp dừng lại, hơi chu môi quay mặt đi.
Phạm Chính Dương liều lĩnh đưa tay nhéo má Bạch Hân.
Hứa Chi Hạ xuống đến nơi, Bạch Hân lập tức dừng trêu chọc Phạm Chính Dương, tiến lên nắm tay Hứa Chi Hạ đi.
Họ men theo đường nhựa đi xuống đến khu cắm trại.
Sau khi rửa mặt đơn giản, dọn dẹp đồ cắm trại rồi xuống núi.
Tiêu Dã lái xe nên Phạm Chính Dương tự nhiên kéo cửa ghế sau.
Bạch Hân đập nhẹ tay Phạm Chính Dương ra lệnh: “Anh ngồi ghế trước!”
Cô quay đầu, cười nói: “Chi Hạ, chúng ta ngồi ghế sau.”
Hứa Chi Hạ: “Được.”
Sáng dậy sớm nên giờ Bạch Hân nhanh chóng ngủ gật, tựa đầu vào vai Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ điều chỉnh lại vị trí để Bạch Hân dựa thoải mái hơn.
Xuống núi xong, bốn người tìm một quán nhỏ ăn cơm, ăn xong thì lên đường về Bắc Đô.
Trên đường về, dù ai lái xe thì Bạch Hân và Hứa Chi Hạ vẫn ngồi ghế sau.
Bạch Hân lại ngủ gật.
Hứa Chi Hạ vừa nhận được tin nhắn của thầy Lâm, yêu cầu cô nộp một bản giới thiệu tác phẩm bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.
Cô cầm điện thoại soạn thảo.
Viết rồi xóa, xóa rồi viết.
Vài phút sau, màn hình điện thoại lại trống trơn.
Tiêu Dã ngồi ghế phụ lái, quay đầu lại nửa chừng: “Đừng chơi điện thoại nữa, sẽ bị say xe.”
Hứa Chi Hạ gật đầu, cất điện thoại đi.
Tiêu Dã: “Ngủ một lát đi.”
Hứa Chi Hạ dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.
Trước cổng trường.
Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ xuống xe, Bạch Hân đi cùng Phạm Chính Dương để trả xe.
Trời đã hơi tối.
Tiêu Dã và Hứa Chi Hạ đứng bên đường.
Hứa Chi Hạ cúi đầu im lặng.
Tiêu Dã hỏi: “Đi ăn không?”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Tiêu Dã lại hỏi: “Ăn gì?”
Hứa Chi Hạ: “Gì cũng được.”
Tiêu Dã nhấn mạnh: “Đây là trường của em.”
Hứa Chi Hạ mím môi, ngẩng đầu nhìn quanh, giơ tay chỉ về phía bên phải: “Đi hướng đó.”
Một quán bánh xuân thái.
(Bánh xuân thái hiểu nôm na là loại bánh cuốn có nhân thịt và rau tươi mùa xuân bên trong)
Hứa Chi Hạ gọi món đặc trưng của quán, thịt kho, thịt thái sợi xào nước sốt và vài món ăn kèm.
Lớp vỏ bánh mỏng cuộn thịt và rau, hương vị đặc biệt.
Hứa Chi Hạ ăn hai cái thì no.
Cô cuộn thêm một cái đẹp mắt đưa cho Tiêu Dã.
Tiêu Dã ăn vài cái bánh Hứa Chi Hạ cuộn, lên tiếng: “Em ăn thêm một cái đi.”
Cô ăn ít quá.
Lông mi Hứa Chi Hạ khẽ động, ngoan ngoãn đáp: “Được.”
Ăn tối xong, Tiêu Dã tiện đường làm thủ tục nhận phòng, sau đó tiễn Hứa Chi Hạ về ký túc xá nữ.
Tiêu Dã vẫn còn vài món đồ ở phòng ký túc của Hứa Chi Hạ nên đứng đợi cô bên ngoài.
Khi Hứa Chi Hạ xuống, trên người Tiêu Dã đã có mùi thuốc lá.
Cô đưa đồ cho anh.
Tiêu Dã không mảy may luyến tiếc: “Về sớm ngủ đi.”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Tiêu Dã: “Tôi đi đây.”
Hứa Chi Hạ lại gật đầu.
Tiêu Dã nhìn chằm chằm vào Hứa Chi Hạ.
Mái tóc xoăn đẹp đẽ hôm qua nay buộc tạm trên đỉnh đầu trông có vẻ lộn xộn. Khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu nào, phần tóc mái lưa thưa trước trán đã tách ra hai bên.
Trông lôi thôi như một đứa trẻ không ai chăm sóc.
Tiêu Dã bất ngờ thu ánh mắt, quay lưng rời đi.
Hứa Chi Hạ cảm thấy sống mũi cay xè, viền mắt đau nhói, cảm xúc tích tụ suốt cả ngày bùng phát vào khoảnh khắc này.
Cô mím môi, cằm khẽ run rẩy.
Cô ngước mắt lên, nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi của anh ngày càng mờ nhạt.
Hứa Chi Hạ không muốn như vậy.
Không muốn như vậy.
Cô đuổi theo, nắm lấy vạt áo anh, yếu ớt gọi: “Anh…”
Tiêu Dã không quay đầu lại.
Hứa Chi Hạ hít một hơi, gần như cầu xin: “Em sẽ rất ngoan, cũng sẽ đối xử tốt với anh, liệu anh có thể… có thể thử thích…”
Tiêu Dã bất ngờ xoay người, nâng tay.
Vạt áo trong tay Hứa Chi Hạ đã không còn, hai tay cô vẫn giữ nguyên trên không, giữ tư thế như đang cầm lấy vạt áo anh.
Tiêu Dã vẫn lạnh lùng: “Ngày mai tôi sẽ trở về Ngọc Hòa.”
Hứa Chi Hạ run rẩy, nước mắt lăn dài.
Tiêu Dã đưa ra một lựa chọn tàn nhẫn: “Nếu em muốn, hãy tiếp tục làm em gái của tôi.”
Nói cách khác, nếu không muốn…
Hứa Chi Hạ không dám nghĩ tới, không dám tưởng tượng thế giới không có Tiêu Dã sẽ như thế nào.
Trong khoảnh khắc đó, cô như trở lại làng Lan khi mới mười lăm tuổi.
Cô đơn, bất lực, sợ hãi.
Hứa Chi Hạ lắc đầu dữ dội, quay lưng bỏ chạy.
Tiêu Dã trở về khách sạn, đứng bên cửa sổ châm một điếu thuốc.
Lúc Tiêu Dã vừa đưa Hứa Chi Hạ về nhà, anh thường quên rằng trong nhà có thêm một người.
Cô luôn xuất hiện với nụ cười gượng gạo, mang theo vẻ lấy lòng, nhìn sắc mặt anh.
Khi ấy cô rất sợ anh, anh có thể nhìn ra, nhưng cô lại chỉ có thể dựa vào anh.
Anh là lựa chọn không thể tránh của cô.
Anh vẫn nhớ lần tay cô bị bỏng, vết thương nhiễm trùng, mưng mủ nhưng không dám nói, chỉ sợ gây phiền phức sẽ bị bỏ rơi.
Vì vậy anh hứa với cô, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Tiêu Dã nói lời giữ lời.
Sau đó, cô gọi anh là “Anh”.
Cô biến ngôi nhà của anh trở nên sáng sủa, ấm áp.
Cô biến ngôi nhà của anh thành ngôi nhà của cả hai.
Hai người không có gia đình đã có một mái nhà chung.
Sinh nhật mười sáu tuổi của Hứa Chi Hạ, Tiêu Dã bị gãy chân.
Cô không rõ chi tiết nhưng đã bật khóc thảm thiết khi đến bệnh viện.
Anh không thể quên ngày hôm đó.
Vì đó là lần đầu tiên trong cuộc đời anh, có người rơi nước mắt vì anh mà lại khóc đến mức thương tâm như vậy.
Anh đã có người để quan tâm.
Sau khi anh xuất viện.
Nhà, trở nên hiện hữu hơn bao giờ hết.
Họ đã trở thành người thân thực sự.
Học kỳ đầu tiên khi cô lên đại học, anh trở về nhà luôn cảm thấy trống trải và mệt mỏi.
Anh học được một từ, đó là “nhớ”.
Học kỳ thứ hai, cô không thường xuyên liên lạc với anh.
Anh lại học thêm một từ, “lo lắng”.
Mùa hè đó, anh đích thân đến trường đưa người anh lo lắng về nhà.
Cũng vào mùa hè ấy, trái tim anh bị cô lấp đầy.
Nhưng anh sẽ không làm tổn thương cô.
Anh đã vấy bẩn, không nỡ làm dơ bẩn cô.
Anh tự biết rằng mình chỉ là một đoạn đường ngắn trong hành trình dài của cô, nơi cô muốn đến anh không thể đến được.
Và trong cuộc hành trình này, anh như một tên trộm, trộm lấy sự yêu chiều và thân thiết mà cô trao, tạo nên một sự ngọt ngào.
Và đáng xấu hổ là anh hi vọng hành trình này kéo dài hơn một chút.
Nhưng hôm đó khi anh đưa cô về ký túc xá, anh gặp bạn học của cô. Anh nhìn thấy bức tranh trong phòng vẽ của cô và đoán được tâm tư của cô.
Anh không thể làm kẻ trộm nữa.
Cô biết tình yêu là gì sao?
Cô còn quá nhỏ, tất nhiên là không biết yêu là gì.
Tình cảm của cô với anh chẳng qua là sản phẩm của hoàn cảnh tuyệt đối.
Cô còn quá nhỏ, nên không hiểu.
Giống như đêm ở núi Dê.
Cô nói.
– “Anh sẽ không để em ngã đâu.”
Cô lại nói.
– “Sau này em sẽ kiếm nhiều tiền, rồi em sẽ đưa hết cho anh.”
Cô quá ngây thơ.
Hoàn toàn tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh.
Cô cảm thấy mắc nợ anh nên muốn dùng cả quãng đời còn lại để trả lại.
Nhưng đối với cô, anh chỉ có thể nói rằng tình yêu là quá hạn hẹp.
Anh phải gánh vác cuộc đời cô.
Anh đã ngã xuống rồi, không thể đứng dậy được nữa.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô ngã xuống.
Tiêu Dã dập tắt điếu thuốc, lấy điện thoại ra.
Tiêu Dã: [Đừng khóc nữa, tôi sẽ đối xử tốt với em như trước đây.]