Rèm cửa trong phòng được kéo kín, ánh sáng mờ ảo u ám. Điều hòa trung tâm đang hoạt động, tiếng gió thổi khe khẽ phát ra từ cửa gió.
Tiêu Dã ngửa đầu nhìn trần nhà, khuôn mặt căng cứng, đường nét quai hàm sắc bén, tựa như một bức tường đồng kiên cố.
Tim Hứa Chi Hạ hụt mất vài nhịp, gót chân dần rơi xuống.
Cô siết chặt tay mình, khép mắt lại như thể đang đưa ra một quyết định nào đó.
Cô lại nhón chân lên, đôi môi run rẩy khẽ chạm vào yết hầu của anh.
Toàn thân Hứa Chi Hạ run rẩy nhưng cô không lùi bước, tiếp tục từng chút một hôn lên cổ Tiêu Dã.
Nhưng anh vẫn không đáp lại.
Một lát sau, cô nắm lấy dây váy mỏng manh trên vai mình và bắt đầu kéo xuống.
Cô vừa hành động thì đã bị Tiêu Dã mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ngăn lại.
Anh dễ dàng kéo cô ra xa, khoảng cách lập tức được tạo ra giữa họ.
Giữa hai cơ thể dường như tràn ngập khí lạnh.
Tiêu Dã cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa Chi Hạ, giọng nói đầy chất vấn: “Em đang làm gì vậy?”
Câu hỏi như của một người xa lạ, hoàn toàn không hiểu, thản nhiên quan sát hành động mà anh cho là lố bịch này.
Lòng tự tôn của Hứa Chi Hạ vào khoảnh khắc đó như nổ tung và cũng đầy bi thương.
Nhưng cô vẫn dẫm lên tự tôn của mình, cố gắng níu giữ mối quan hệ này.
Hàng mi của cô run rẩy: “Anh đã nói, nếu gặp lại, chúng ta sẽ làm những điều còn dang dở, đúng không?”
Cô dũng cảm ngẩng đầu lên: “Tiêu Dã, bây giờ cũng được. Chúng ta làm đi.”
Tiêu Dã mím môi, quai hàm hơi nghiến lại rồi bất ngờ nhếch lông mày lộ ra vẻ cợt nhả: “Vậy mà em vẫn chưa hiểu sao? Với em, anh không làm được.”
Hứa Chi Hạ đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị từ chối nhưng không ngờ lại bị từ chối theo cách này. Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức tái nhợt khiến đôi mắt và sống mũi càng thêm đỏ ửng.
Tiêu Dã quay mặt đi, buông tay cô ra.
Anh bước vào phòng, thản nhiên buông một câu chế giễu: “Anh cứ tưởng em hiểu lý do anh đến Bắc Đô.”
Tiêu Dã đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh hoàng hôn chầm chậm tràn vào.
Anh quay lại, tựa người vào cửa sổ, bóng anh nhạt nhòa trên sàn nhà.
Hứa Chi Hạ hiểu.
Chính vì hiểu nên cô bất an, hoảng loạn, buồn bã, mới có những hành động liều lĩnh ban nãy.
Giờ đây cô không thể không đối diện trực tiếp với ý định của Tiêu Dã.
Từ phía cửa, cô bước từng bước chậm rãi về phía anh, thân hình như sắp đổ gục, giọng nói nhẹ như một cánh lông: “Vậy anh nói cho em biết, anh có ý gì.”
Giọng Tiêu Dã nghẹn lại trong cổ họng, anh ngẩng đầu, cất tiếng: “Không nhìn ra sao?”
Hứa Chi Hạ cố nuốt nghẹn trong cổ họng: “Vậy thì, hơn nửa năm qua, anh đang lạnh lùng đẩy em ra sao?”
Hứa Chi Hạ không phải cô gái ngốc, cô hiểu mọi chuyện.
Tiêu Dã không chút áy náy: “Em hiểu vậy cũng được.”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, dường như không tin nổi: “Tiêu Dã, tại sao?”
Nước mắt cô rơi lã chã: “Tiêu Dã, có phải em đã làm gì sai không? Đừng như vậy mà, chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng…”
Tiêu Dã quay lưng lại, rút một hộp thuốc lá từ túi quần, gõ nhẹ, rồi cúi đầu cắn lấy một điếu.
Nhưng anh không mang bật lửa.
Tiêu Dã nhíu mày, lại đút điếu thuốc về hộp.
Anh gõ đi gõ lại, đến khi điếu thuốc gãy, anh liền đóng hộp lại.
Ngón tay anh hơi run, nhưng giọng nói lại rất bình thản: “Em không làm gì sai. Em rất tốt, rất ngoan, cũng rất biết nghe lời. Nếu là em gái, thì rất tốt. Nói ra thì, lỗi là ở anh, đêm đó uống say…”
Những lời này đối với Hứa Chi Hạ, thật sự quá đáng sợ.
Cô tiến thêm hai bước, không dám xác nhận “lý do bắt đầu,” chỉ dám xác nhận “quá trình”: “Nhưng những ngày chúng ta bên nhau… rất tốt, đúng không?”
Tiêu Dã đút hộp thuốc vào túi, bất ngờ quay lại, nhìn chằm chằm Hứa Chi Hạ, chỉ nói một câu phủ định tất cả: “Là lỗi của anh. Anh không cho em một danh phận, cũng ức hiếp em vì em còn nhỏ tuổi.”
Danh phận?
Khởi đầu của họ bắt nguồn từ một đêm say rượu…
Sau đó, không có lời tỏ tình…
Anh cũng chưa từng giới thiệu với ai rằng cô là bạn gái của anh…
Hứa Chi Hạ trước đây luôn tự tìm lý do để không bận lòng.
Không nghĩ đến.
Nhưng lúc này, trái tim Hứa Chi Hạ đau nhói như bị dao cắt, cô cúi đầu, bờ vai gầy yếu run rẩy đầy bất lực.
Tiêu Dã thở dài: “Hứa Chi Hạ, giờ anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta hãy chia tay trong êm đẹp.”
Chia tay… trong êm đẹp…
Hứa Chi Hạ chưa bao giờ nghĩ rằng câu nói này sẽ xuất hiện giữa cô và Tiêu Dã.
Ngón tay cô từ từ siết chặt, ngẩng đầu lên, giọng mang theo tiếng nức nở yếu ớt nhưng vô cùng kiên định: “Không được!”
Tiêu Dã khựng lại hai giây, hít một hơi sâu, nhếch môi cười lạnh lùng: “Anh không hiểu nổi, anh cũng chẳng phải món ngon gì, sao em cứ nhất quyết phải bám lấy anh vậy?!”
Hứa Chi Hạ nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy thật xa lạ.
Đây không phải là Tiêu Dã mà cô từng biết.
Tiêu Dã nói như quát: “Hứa Chi Hạ, em biết rõ tại sao anh đưa em về nhà chứ? Năm đó mẹ em giúp anh, nên anh trả! Anh đây là trả nợ! Nhiều năm như vậy chẳng phải đã trả xong rồi sao?! Anh mệt mỏi rồi, kéo dài cùng em những năm qua, anh thật sự mệt rồi!”
Từng câu, từng chữ như đập mạnh vào tim Hứa Chi Hạ, khiến trái tim và giọng nói của cô đều run rẩy.
Hứa Chi Hạ vừa khóc vừa nói: “Em… em sẽ không làm phiền anh nữa đâu… Tiêu Dã, giờ em đã lớn rồi, em… em có thể kiếm tiền… Em học ở nước ngoài cũng có thời gian vẽ tranh, em có thể nhận việc để kiếm tiền… Em có thể… Em thật sự có thể… Em hứa mà…”
Tiêu Dã nghiêng người, ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Hứa Chi Hạ, anh đã thử rồi, nhưng không thể tiếp tục với em! Cũng không thể quay lại vị trí cũ được nữa!”
Hứa Chi Hạ như bị dội một gáo nước lạnh.
Tiêu Dã nuốt khan, nhìn Hứa Chi Hạ: “Em thực sự nghĩ anh không đụng đến em vì em còn nhỏ sao? Cả chuyện này mà em cũng tin à?”
Toàn thân Hứa Chi Hạ run lên, nước mắt rơi lã chã không thể thốt nên lời.
Tiêu Dã nói tiếp: “Hứa Chi Hạ, tỉnh táo lại đi! Em thực sự nghĩ chúng ta có thể tiếp tục như vậy sao? Em là sinh viên đại học, đang học trong một ngôi trường nghệ thuật danh giá! Ba em là họa sĩ nổi tiếng! Sao em cứ khăng khăng bám lấy anh – một thằng sửa xe hả?!”
Hứa Chi Hạ lắc đầu, đôi môi run rẩy khẽ mở.
Tiêu Dã ngắt lời: “Đừng nói với anh là em sẵn lòng! Em sẵn lòng thì anh cũng phải sẵn lòng chứ! Nhưng anh không sẵn lòng! Anh đã thử rồi! Đã cố gắng rồi! Nhưng anh không thể có cảm xúc với em!”
Tiêu Dã quay lưng lại, hai tay chống hông, cúi đầu, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội, đầu như quay cuồng.
Bất chợt, một bàn tay lạnh buốt nhẹ nhàng chạm vào, nắm lấy tay anh.
Ý chí của Tiêu Dã chợt như sụp đổ trong khoảnh khắc.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Chi Hạ, anh biết cô gái này sẵn sàng chịu đựng mọi khó khăn, đau khổ cùng anh, thậm chí chờ đợi anh.
Nhưng anh thì không thể.
Những tháng ngày như thế.
Anh không thể.
Không ai có tư cách nói hơn anh.
Hứa Chi Hạ cũng không.
Cô hoàn toàn không biết đó là một vực sâu thế nào.
Và anh không muốn cô chờ đợi một kẻ tội đồ.
Không bao giờ.
Tiêu Dã hất tay ra: “Hứa Chi Hạ, em vẫn chưa hiểu sao?”
Bàn tay trống rỗng của Hứa Chi Hạ chới với trong không trung, nước mắt cứ thế trào ra, cô khóc thành tiếng như một đứa trẻ đòi kẹo không chịu buông bỏ: “Anh đã nói… Anh sẽ không bỏ rơi em mà… Hu hu… Tiêu Dã… Anh đã nói mà… Anh đã nói mà…”
Tiêu Dã đứng yên, không dám làm bất cứ điều gì.
Hứa Chi Hạ lại nắm lấy tay Tiêu Dã, nức nở gọi liên tục: “Anh… Anh… Anh ơi…”
Khi Hứa Chi Hạ gọi Tiêu Dã như vậy, cô đã tự phủ nhận mối quan hệ từng được gọi là “tình yêu” ấy.
Cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Chỉ có thể cầu xin bằng mối quan hệ bền vững nhất giữa họ: “Anh ơi… Đừng bỏ em… Em xin anh… Đừng mà… Em xin anh… Em xin anh…”
Đây là lá bài duy nhất cô còn.
Tiêu Dã im lặng một lúc, đôi môi mấp máy, nói ra câu duy nhất trong ngày hôm nay có chút ấm áp: “Hứa Chi Hạ, em sẽ bay rất cao, vậy nên, em không phải là người bị bỏ rơi.”
Nói xong, anh lại hối hận.
Anh sợ câu nói này sẽ làm mọi thứ đổ bể.
Anh dùng chút sức lực, rút tay ra.
Hứa Chi Hạ như cành liễu trước gió, lảo đảo.
Tiêu Dã lạnh lùng: “Hứa Chi Hạ, đừng bám lấy anh nữa. Anh không cần em nữa!”