Nhưng khi mở cửa, cô bất ngờ nhìn thấy giữa phòng có một chiếc vali lớn đã được mở ra.
Hứa Chi Hạ chớp mắt, lúc này mới nhận ra vị trí bị bỏ trống suốt ba năm nay đã có người ở.
Có tiếng động từ nhà vệ sinh.
Hứa Chi Hạ đặt vali xuống, đi đến gần và thăm dò gọi: “Bảo Bảo?”
Giọng Hồ Bảo Bảo vang lên: “Chi Hạ, cậu về rồi à?”
Hứa Chi Hạ nghi hoặc hỏi: “Bảo Bảo, học kỳ này cậu sẽ về ký túc ở sao?”
Hồ Bảo Bảo đáp: “Đúng vậy!”
Hứa Chi Hạ không hỏi thêm.
Khi Bạch Hân và Hàn Vũ Tuyền đến, phản ứng của họ cũng giống Hứa Chi Hạ. Ba người không khỏi đoán rằng liệu có phải giữa Hồ Bảo Bảo và bạn trai đã xảy ra chuyện gì. Họ muốn quan tâm, nhưng sau khi bàn bạc, quyết định nếu Hồ Bảo Bảo không chủ động nói thì họ cũng sẽ không hỏi.
Hứa Chi Hạ rất bận, ngày ngày cắm đầu trong phòng vẽ và thư viện, không rõ tình hình của Hồ Bảo Bảo lắm. Cô chỉ nghe Hàn Vũ Tuyền nói rằng trông Hồ Bảo Bảo rất ổn, suốt ngày ở ký túc xá xem chương trình giải trí, cười rất vui vẻ.
Nhưng Bạch Hân lại bảo, đó mới là điều bất thường.
Một tối nọ, Hứa Chi Hạ về muộn liền bị Bạch Hân và Hàn Vũ Tuyền kéo đi.
Lúc này cô mới biết, bạn trai của Hồ Bảo Bảo hôm nay đến tìm cô ấy và bị cô ấy tát ngay trước cửa khu ký túc xá nữ.
Hiện tại Hồ Bảo Bảo đang khóc trong phòng, Bạch Hân và Hàn Vũ Tuyền khuyên nhủ rất lâu nhưng cô ấy chỉ khóc mà không nói gì.
Giờ đây, hai người họ nhìn Hứa Chi Hạ đầy lo lắng: “Phải làm sao đây?”
Hứa Chi Hạ chớp chớp mắt: “Tớ… tớ cũng không biết nữa.”
Đây đúng là kiểu “có bệnh thì vái tứ phương”.
Sắp đến giờ tắt đèn, ba người đành quay về ký túc xá.
Khi mở cửa phòng, Hồ Bảo Bảo ngồi trên sàn, trong tay cầm một chiếc kéo.
Hàn Vũ Tuyền lập tức lao tới, ôm chặt Hồ Bảo Bảo từ phía sau: “Bảo Bảo! Cậu không được làm chuyện dại dột! Không đáng đâu!”
Bạch Hân và Hứa Chi Hạ cũng vội kéo lấy tay Hồ Bảo Bảo.
Lúc này, họ mới nhìn thấy trước mặt Hồ Bảo Bảo là một đống đồ bị cắt vụn, nào là quần áo, ảnh chụp và những thứ đã không còn nhận ra được.
Hồ Bảo Bảo không khóc nữa, chỉ một mực lục lọi rồi cắt nát mọi thứ, từ vòng tay đến ốp điện thoại.
Đèn trong ký túc xá tắt, ba người phải bật đèn pin giúp Hồ Bảo Bảo tiếp tục cắt.
Cắt xong mọi thứ có thể cắt Hồ Bảo Bảo mới lên tiếng.
Hóa ra trong kỳ nghỉ hè, khi Hồ Bảo Bảo đi du lịch nước ngoài cùng gia đình, bạn trai cô ấy đã ngoại tình.
Hơn nữa, đó là kiểu ngoại tình chỉ để thỏa mãn dục vọng không có tình cảm.
Đối tượng ngoại tình là một cô gái mà anh ta kết bạn qua tính năng “lắc điện thoại” trên WeChat.
Sau khi bị Hồ Bảo Bảo phát hiện, ban đầu anh ta không thừa nhận, sau đó quỳ gối cầu xin tha thứ.
Hồ Bảo Bảo và bạn trai đã ở bên nhau từ cấp ba đến đại học, trải qua biết bao khó khăn: bị giáo viên nhắc nhở, bị gia đình ngăn cản. Cuối cùng, họ cùng nhau nỗ lực thi đỗ vào trường đại học mơ ước, được mọi người xung quanh chúc phúc, ngưỡng mộ.
Từ việc học đến kỳ nghỉ, bao nhiêu năm qua họ hầu như không rời nhau nửa bước. Hồ Bảo Bảo từng nghĩ rằng họ đã trở thành một thể trên thế gian này.
Nhưng anh ta lại có thể lên giường với một người phụ nữ xa lạ chỉ trong nửa tháng cô đi du lịch cùng gia đình.
Hồ Bảo Bảo không hiểu nổi, cũng không nghĩ thông được.
Nhìn đống kỷ niệm đã bị cắt vụn, Hồ Bảo Bảo nghẹn ngào: “Các cậu biết hôm nay anh ta nói gì với tớ không?”
Bạch Hân lau nước mắt cho Hồ Bảo Bảo, nghiến răng: “Một tên khốn, cậu quan tâm anh ta nói gì làm gì.”
Hứa Chi Hạ đau lòng, hít mũi, nhẹ nhàng ôm lấy Hồ Bảo Bảo.
Hồ Bảo Bảo tựa đầu lên vai Hứa Chi Hạ, yếu ớt nói: “Anh ta bảo không thể trách anh ta, bao năm qua tớ ngang ngược, không biết lý lẽ, không quan tâm cảm xúc của anh ta, thậm chí không bằng một người xa lạ hiểu anh ta, thông cảm với anh ta…”
Hàn Vũ Tuyền giận điên người: “Vớ vẩn!”
Bạch Hân ra hiệu cho Hàn Vũ Tuyền nói nhỏ lại.
Hồ Bảo Bảo tiếp lời: “Anh ta còn bảo ở bên tớ chỉ là mỗi người ôm một chiếc điện thoại, không nói gì với nhau, không có sự giao lưu về mặt tinh thần. Anh ta nói để đến được hôm nay là do anh ta luôn nhượng bộ, luôn nhịn, anh ta không còn chút tôn nghiêm nào của một người đàn ông bên tớ nữa…”
Hồ Bảo Bảo vừa khóc vừa cười: “Cuối cùng vẫn là lỗi của tớ…”
Bạch Hân phản bác: “Đồ vớ vẩn! Ở bên cậu không nói chuyện được nhưng ôm cái điện thoại thì lại ‘giao lưu tinh thần’ với người lạ? Giao lưu tinh thần kiểu gì mà lên tận giường thế? Nói mấy lời này đúng là không biết xấu hổ! Tôn nghiêm đàn ông? Nếu anh ta có chút tôn nghiêm, đã không làm ra mấy chuyện như thế. Đúng là trơ trẽn!”
Hứa Chi Hạ đau lòng, nước mắt rơi lã chã: “Bảo Bảo, không phải vậy đâu, đó chỉ là cái cớ anh ta viện ra để che đậy lỗi lầm thôi. Đừng tin lời anh ta.”
Hàn Vũ Tuyền: “Đúng vậy! Không kiềm chế nổi bản thân, anh ta còn dám mở miệng nói!”
Tối đó, ba người đã ở bên Hồ Bảo Bảo rất lâu.
Sáng hôm sau, Hồ Bảo Bảo lại như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cả ba vẫn không yên tâm, cố gắng ở cạnh cô nhiều nhất có thể, làm gì cũng không để cô một mình.
Thỉnh thoảng bạn trai cũ của Hồ Bảo Bảo lại đến tìm, mong muốn hàn gắn.
Hồ Bảo Bảo không thèm để ý.
Hàn Vũ Tuyền mà thấy tên cặn bã đó liền nhổ một bãi nước bọt về phía hắn.
Đến Quốc Khánh, Tiêu Dã đến Bắc Đô.
Buổi chiều, anh đứng dưới tòa ký túc xá nữ chờ Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ từ bên trong bước ra, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Dã liền chạy chậm về phía anh, nhào vào lòng gọi tên: “Tiêu Dã~”
Tiêu Dã đón lấy túi xách trong tay Hứa Chi Hạ, vòng tay ôm eo cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhìn cô một lượt: “Bị bệnh à?”
Cô mặc một bộ đồ thể thao rộng rãi, tóc buộc nửa, trông không có chút tinh thần nào.
Khi nãy gọi tên anh, giọng cô yếu ớt không giống như khi làm nũng hay mệt mỏi như bình thường.
Hứa Chi Hạ lắc đầu, giải thích: “Em đến kỳ kinh, đau bụng.”
Tiêu Dã hơi nhướng mày, gương mặt căng thẳng gật gật đầu.
Hứa Chi Hạ không hiểu biểu cảm đầy ẩn ý ấy, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Tiêu Dã không trả lời, nắm tay Hứa Chi Hạ, vừa đi vừa hỏi: “Đã uống thuốc giảm đau chưa?”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn đáp: “Chưa, em cố chịu thêm một chút.”
Tiêu Dã: “Mang thuốc theo không?”
Hứa Chi Hạ: “Có mang.”
Tiêu Dã chạm nhẹ vào bụng Hứa Chi Hạ, cảm nhận được miếng giữ ấm, sau đó rút tay lại.
Hai người ăn tối đơn giản rồi về khách sạn nghỉ.
Hứa Chi Hạ tắm nước nóng, thay bộ đồ ngủ rồi dán miếng giữ ấm mới.
Phòng khách sạn có màn hình chiếu.
Hứa Chi Hạ chọn một bộ phim thanh xuân đang rất hot, đợi Tiêu Dã tắm xong, lên giường, cô chui vào lòng anh và nhấn phát phim.
Bộ phim kể về một nam nữ chính thầm thương nhau thời cấp ba, nam chính vì muốn học chung trường đại học với nữ chính mà cố ý bỏ không làm câu cuối trong kỳ thi đại học.
Hứa Chi Hạ lười biếng dựa vào ngực Tiêu Dã, tay anh áp lên bụng cô. Cô nghịch ngón tay trỏ của anh, nói: “Tiêu Dã, nam chính làm vậy là không đúng, đúng không?”
Tiêu Dã khẽ cúi mắt: “Hửm?”
“Tình yêu không nên cản trở sự phát triển.” Hứa Chi Hạ hơi ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh: “Nếu em vì anh mà từ bỏ tương lai tốt hơn, chắc anh sẽ đánh chết em.”
Tiêu Dã hơi sững người, sau đó cười, ngực khẽ rung, đầu ngón tay vuốt ve làn da mềm mại trên má cô: “Đàn ông thì khác, cần phải gánh vác, phải có trách nhiệm.”
Hứa Chi Hạ không đồng ý: “Không phải đâu! Nếu anh làm vậy, em… em…”
Bộ dạng của Hứa Chi Hạ như muốn nổi giận nhưng không nổi giận nổi thật khiến người khác yêu thương. Tiêu Dã không nhịn được, nắm lấy cằm cô, cúi xuống hôn mạnh một cái, phát ra âm thanh rất mờ ám.
Khi nói, đôi môi mỏng khẽ lướt qua đôi môi ẩm ướt của cô, giọng anh trầm thấp, khàn khàn đầy mê hoặc: “Em sẽ làm sao?”
Hứa Chi Hạ cắn môi.
Cô không dám làm gì cả.
Nhưng…
Hứa Chi Hạ tưởng tượng nếu Tiêu Dã vì cô mà bỏ không làm câu cuối trong kỳ thi đại học…
Hứa Chi Hạ cảm thấy tim thắt lại: “Tiêu Dã, nếu anh làm vậy, chắc em sẽ khóc chết mất.”
Yết hầu Tiêu Dã khẽ chuyển động, anh mỉm cười nhẹ, xoa đầu cô: “Đừng nghĩ lung tung!”
Hai người tiếp tục xem phim.
Nam nữ chính vào cùng một trường đại học và trở thành người yêu.
Khi Hứa Chi Hạ đang cảm thán rằng họ cuối cùng cũng đến được với nhau, kết thúc thật đẹp, thì nam chính ngoại tình.
Để trả thù, nữ chính lại lên giường với một người bạn cùng lớp xa lạ, thậm chí còn mang thai…
Bộ phim khiến Hứa Chi Hạ cau mày.
Điện thoại Hứa Chi Hạ rung hai lần, cô mò mẫm mãi không được, cuối cùng Tiêu Dã lấy giúp và đặt vào tay cô.
Hứa Chi Hạ mở tin nhắn.
Bạch Hân: [Chi Hạ, tớ tức sắp nổ tung rồi đây!]
Bạch Hân: [Cái tên khốn đó vậy mà lại cặp kè với con nhỏ từng ngủ với hắn, còn mang hóa đơn những năm yêu nhau đến đòi Bảo Bảo tiền chia tay!]
Hứa Chi Hạ bối rối.
Ban đầu, bộ phim đã khiến cô cảm thấy rối bời, nhưng cô nghĩ đó chỉ là tình tiết kịch tính trong phim. Ai ngờ, hiện thực còn rối rắm không kém, mức độ chẳng thua gì phim.
Tiêu Dã thấy Hứa Chi Hạ thất thần, cúi xuống hôn nhẹ lên vành tai cô: “Bảo bối, sao thế?”
Hứa Chi Hạ hoàn hồn.
Trên phim, nam chính bắt đầu hối hận…
Hứa Chi Hạ đặt điện thoại xuống, ôm chặt Tiêu Dã: “Tiêu Dã, trên đời này anh là tốt nhất!”