Họ đã ăn xong, chuẩn bị rời đi để đến viện tranh quốc họa, tiện ghé chào hỏi.
Hứa Chính Khanh biết Hứa Chi Hạ có hứng thú với tranh quốc họa, liền dẫn dắt:
“Có phải nên tìm một dịp dẫn bọn trẻ đi xem những gì tổ tiên để lại không?”
Vương Lượng Vỹ gật đầu hiểu ý:
“Được, đến lúc đó tôi sẽ tổ chức.”
Tưởng rằng câu chuyện đến đây là kết thúc.
Không ngờ, Lê Thư Ninh chủ động mời:
“Chiều nay mọi người có kế hoạch gì chưa? Nếu không thì có thể cùng đi ngay bây giờ.”
Hứa Chính Khanh nhìn sang Hứa Chi Hạ, ý muốn hỏi ý cô.
Hứa Chi Hạ đương nhiên định từ chối.
Vì cô lo rằng Tiêu Dã sẽ cảm thấy chán.
Cô vừa lắc đầu, môi hé mở, thì bàn tay dưới bàn đã bị Tiêu Dã nắm lấy.
Hứa Chi Hạ quay đầu nhìn anh.
Tiêu Dã gật đầu.
Hứa Chi Hạ ngừng lại hai giây, khóe môi khẽ cong lên.
Cả nhóm rời khỏi nhà hàng, Tiêu Dã nắm tay Hứa Chi Hạ, đi cuối đoàn.
Hứa Chi Hạ nhỏ giọng thắc mắc:
“Tại sao lại đi thế?”
Tiêu Dã cúi đầu, nâng mắt lên:
“Không phải em muốn đi sao?”
Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn giải thích:
“Em có thể đi lần khác. Anh đến Bắc Đô, em muốn ở bên anh.”
Tiêu Dã:
“Em nên hiểu rõ, anh đến Bắc Đô là để ở bên em.”
Hiểu được lời này, Hứa Chi Hạ lập tức dùng tay còn lại ôm lấy cánh tay Tiêu Dã, như thể trên người anh có nam châm hút lấy cô vậy.
Tại cửa viện tranh quốc họa, có người chuyên trách ra đón và dẫn cả nhóm vào trong.
Tiêu Dã vẫn luôn nắm tay Hứa Chi Hạ, cho đến khi Hứa Chính Khanh gọi cô, anh mới buông tay.
Tiêu Dã tự mình đi dạo xung quanh.
Một bóng người phản chiếu trên kính.
Tiêu Dã không quay đầu lại.
Lê Thư Ninh:
“Anh Tiêu, thích bức tranh này sao?”
Tiêu Dã không hề che giấu:
“Tôi không hiểu gì cả.”
Lê Thư Ninh mỉm cười:
“Có cần tôi giải thích không?”
Tiêu Dã:
“Đừng bận tâm, tôi nghe cũng không hiểu.”
Nghe vậy, Lê Thư Ninh không khỏi thắc mắc:
“Vậy anh đang nhìn gì?”
“Tranh.” Tiêu Dã đáp ngắn gọn, nghiêng đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Lê Thư Ninh, ánh mắt vừa trầm vừa bất cần, “Tôi nghĩ tranh là để cho mọi người cùng xem.”
Người trong nghề nhìn thấy cái hay, người ngoài nghề nhìn thấy cái đẹp.
Có hiểu hay không cũng chẳng quan trọng.
Nghệ thuật là dành cho tất cả.
Lê Thư Ninh giọng điệu ôn hòa, làm động tác “mời”:
“Tất nhiên rồi.”
Tiêu Dã quay lại nhìn bức tranh.
Lê Thư Ninh nhắc nhở:
“Ở đằng kia có trà, nếu mệt thì có thể qua đó nghỉ ngơi.”
Tiêu Dã không rời mắt:
“Không cần, tôi đợi cô ấy.”
Lê Thư Ninh nhìn sang Hứa Chi Hạ ở cách đó không xa, cười gượng:
“Xin phép.”
Một lát sau, Vương Lượng Vỹ và Lê Thư Ninh có việc rời đi.
Hứa Chính Khanh ngồi nghỉ bên cạnh, thưởng thức trà.
Hứa Chi Hạ khoác tay Tiêu Dã, dẫn anh đi xem những bức tranh cô yêu thích nhất.
Muộn hơn một chút, ba người cùng đi ăn tối.
Buổi tối trời lạnh, Hứa Chính Khanh uống chút rượu làm ấm người.
Sau bữa ăn, Tiêu Dã tự nhiên nhận chìa khóa xe, làm tài xế.
Tiêu Dã mở cửa xe, Hứa Chi Hạ đỡ Hứa Chính Khanh ngồi vào xe, ông mang theo hơi rượu:
“Đưa Chi Hạ về trước.”
Trên trời không biết từ khi nào đã bắt đầu rơi tuyết, những bông tuyết mỏng manh đậu trên hàng mi Hứa Chi Hạ, tan thành giọt nước nhỏ lấp lánh như pha lê.
Tiêu Dã chống tay lên khung cửa xe, ghé gần gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Chi Hạ, hơi thở phả ra thành làn khói ấm:
“Đưa em về đâu?”
Hứa Chi Hạ ngẩn ra, cắn môi, đẩy nhẹ bụng Tiêu Dã rồi ngồi vào trong xe.
Tiêu Dã mỉm cười đóng cửa xe.
Về đâu?
Tất nhiên là về ký túc xá rồi!
Còn hỏi làm gì!
Đúng là chọc cô mà!
Nhưng khi xe chạy về hướng trường học, Hứa Chi Hạ không thể không thừa nhận, cô vẫn muốn cùng Tiêu Dã về khách sạn.
Đặc biệt là khi nghĩ Tiêu Dã sẽ về Ngọc Hòa sau ngày kia, cô lại càng muốn ở bên anh.
Xe dừng lại, Hứa Chi Hạ bước xuống.
Hứa Chính Khanh dặn dò một hồi, Hứa Chi Hạ ngoan ngoãn đáp “Dạ” hết thảy.
Trong một khoảnh khắc, cô len lén nhìn Tiêu Dã.
Tiêu Dã đứng bên cạnh, cúi đầu, ngón tay khẽ phủi những bông tuyết nhỏ trên cổ áo.
Hứa Chính Khanh dặn xong, phất tay:
“Mau vào đi, lạnh lắm.”
Hứa Chi Hạ gật đầu:
“Ba về nhé.”
Cô lại mím môi, nhìn Tiêu Dã, giơ tay trái lên, khẽ vẫy vẫy.
Tiêu Dã hơi nâng cằm:
“Mau lên trên đi!”
Hứa Chi Hạ đáp một tiếng “Ồ” rồi quay người bước đi.
Hứa Chi Hạ đột nhiên quay lại ký túc xá, mang theo một chút xáo động nhỏ.
Bạch Hân cười đầy ẩn ý:
“Anh ấy về Ngọc Hòa nhanh vậy à?”
Hứa Chi Hạ:
“Không, ba mình uống chút rượu, anh ấy đưa ba mình về rồi.”
Bạch Hân truy hỏi:
“Thế tối nay cậu còn ra ngoài không?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu.
Tâm trạng của cô lộ hết lên khuôn mặt, vẻ buồn bã rõ ràng.
Hàn Vũ Tuyền trêu chọc:
“Nhìn bộ dạng cậu kìa, cứ như bị bỏ rơi ấy, phải dính người ta đến thế cơ à?”
Bạch Hân nắm bắt trọng điểm, hơi ngạc nhiên:
“Vậy là ba cậu đồng ý cho hai người ở bên nhau à?”
Hứa Chi Hạ gật đầu:
“Ừ.”
Bạch Hân ghen tị ra mặt:
“Tốt thật đấy. Mẹ mình thì không đồng ý, bảo không cho lấy người ở xa.”
Hàn Vũ Tuyền tiếc nuối hỏi:
“Thế cậu và Phạm Chính Dương tính sao?”
“Để từ từ tính!” Bạch Hân cũng không chắc chắn, những chuyện thế này luôn cần một bên hy sinh. Cô thở dài:
“Người ta bảo mùa tốt nghiệp là mùa chia tay, cứ đi từng bước rồi tính.”
Hàn Vũ Tuyền cảm thán:
“Vậy vẫn là Chi Hạ và Tiêu Dã tốt hơn, cùng một nơi, lớn lên bên nhau, hiểu rõ gốc gác, đỡ bao nhiêu trở ngại.”
Hứa Chi Hạ lắng nghe.
Đúng vậy.
Cô đã hạnh phúc như thế rồi.
Bây giờ cô thật sự quá tham lam.
Như vậy không tốt.
Hứa Chi Hạ nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lấy điện thoại ra nhắn tin.
Hạ Hạ: [Anh, anh đến khách sạn nhớ báo em một tiếng nhé]
Cô đặt điện thoại xuống, nghĩ đến túi đồ trang điểm vẫn để ở khách sạn, liền quay sang:
“Hân Hân, tối nay tớ dùng tạm đồ dưỡng da của cậu nhé.”
Bạch Hân đang nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên:
“Dùng thoải mái.”
“Cảm ơn.” Hứa Chi Hạ cảm kích, bước đến bàn của Bạch Hân, cầm lên mấy chai lọ xem qua.
Điện thoại trên bàn liên tục rung.
Hứa Chi Hạ đặt đồ dưỡng da xuống, quay lại lấy điện thoại.
Là Tiêu Dã gọi đến.
Cô nghe máy: “Anh, anh đến khách sạn rồi à?”
“Chưa.” Giọng Tiêu Dã chậm rãi: “Tối nay em định dưỡng da kiểu gì?”
Tiêu Dã để ý đến chuyện này khiến Hứa Chi Hạ có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại, anh vốn là người tuy bề ngoài có vẻ bất cần nhưng rất tỉ mỉ.
Hứa Chi Hạ ngồi xuống, nghịch ngón tay:
“Không sao, em dùng đồ của bạn cùng phòng.”
Đầu dây bên kia, Tiêu Dã khẽ cười.
Hứa Chi Hạ thấy khó hiểu:
“Sao thế?”
Tiêu Dã: “Xuống đây.”
Hứa Chi Hạ chớp mắt, ánh nhìn dần ngước lên, như vẫn chưa hoàn hồn, lại như không dám tin vào những gì mình nghe: “Hả?”
Tiêu Dã thở dài, giục:
“Mau lên, đội nón, quàng khăn, đeo găng tay, và cầm dù.”
Hứa Chi Hạ từ từ nở nụ cười: “Dạ, em xuống ngay!”
Cô đặt điện thoại xuống, mở tủ, lấy khăn quàng và nón đội vào.
Găng tay thì chỉ có một đôi nhưng lại để ở khách sạn.
Hứa Chi Hạ cầm dù mở cửa, nói vọng vào bên trong:
“Tớ ra ngoài đây!”
Nói xong, cô đóng cửa lại, vui vẻ chạy xuống cầu thang.
Đêm xuống, những vì sao ẩn mình, ánh đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp. Những bông tuyết xoay tròn rơi xuống nhẹ nhàng và yên tĩnh.
Hứa Chi Hạ chạy đến, lao vào vòng tay của Tiêu Dã, ngẩng đầu lên, giả vờ hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Tiêu Dã đặt tay lên má cô qua lớp khăn quàng cổ, đôi môi lạnh giá khẽ chạm vào: “Vé máy bay cũng đắt lắm.”
Một bông tuyết rơi xuống giữa hai người, tan chảy trên tay Tiêu Dã, biến thành giọt nước.
Với dáng vẻ đầy lưu manh, Tiêu Dã tự mãn nói:
“Anh không thể để mình chịu thiệt được.”
Thiệt thòi?
Nói câu này mà không thấy thẹn chút nào!
Hứa Chi Hạ ngẩng cằm, kiêu kỳ thách thức: “Anh làm được gì nào?”
Mặt Tiêu Dã lập tức sa sầm.
Hứa Chi Hạ vội ôm lấy anh, định xoa dịu: “Em lạnh quá.”
Tối hôm đó, Hứa Chi Hạ phải trả giá cho câu nói này.
Trước khi Tiêu Dã đến Bắc Đô, anh đã đặt ra cho mình một giới hạn, nhưng lại không thể khống chế được trái tim mình.
Tất cả những gì thuộc về cô, như một chất xúc tác làm tan chảy lý trí của anh.
Anh ôm cô trong tay, vén tóc cô ra sau lưng, cúi đầu hôn lên vai, rồi cắn rơi dây áo của cô.
Cô bị anh cởi ra, chẳng còn gì che đậy.
Anh mân mê nơi mềm mại nhất, hôn lên chỗ nhạy cảm nhất.
Đêm ấy, vừa lạnh lẽo lại vừa ấm áp, yên bình nhưng cũng tràn đầy sức sống.