Hứa Chi Hạ hồi tưởng lại, vội vàng đặt đùi vịt xuống, đứng dậy cầm ly Coca, chạm ly với mọi người, liên tục cảm ơn: “Cảm ơn… cảm ơn… cảm ơn…”
Chưa kịp ngồi xuống, thì một chiếc xe chạy vào xưởng sửa xe.
Tiêu Dã đứng dậy: “Các cậu ăn đi, tôi đi xem thử!”
Hứa Chi Hạ cầm đùi vịt, vừa nhấm nháp vừa nhìn ra ngoài.
Chiều tối, mây rất đẹp.
Tiêu Dã mặc một chiếc quần yếm công nhân bó chân, trên người là áo phông rộng, thân hình cao lớn, đôi chân dài, vai rộng, tay cơ bắp.
Anh nói vài câu với khách hàng, thành thạo mở nắp capo, cúi người kiểm tra.
Chẳng bao lâu, Tiêu Dã đứng thẳng người, quay đầu gọi: “Tiểu Tiểu!”
Vũ Tiểu Tiểu kêu một tiếng rồi lập tức bỏ bát đũa xuống, chạy đến.
Tiêu Dã chỉ vào một chỗ rồi dặn dò: “Cậu ăn xong thì mở hết cái này ra kiểm tra xem sao.”
Vũ Tiểu Tiểu cao khoảng ngang mũi Tiêu Dã, mặc quần thể thao, áo thun màu xám đậm, buộc áo thun ở phần eo bên phải.
Cô là kiểu phụ nữ khỏe khoắn và năng động.
Cô đứng cạnh Tiêu Dã rất hợp.
Hứa Chi Hạ cảm thấy trong lòng chua xót, không nhìn nữa.
Vũ Tiểu Tiểu nhanh chóng quay lại, ngồi xuống tiếp tục ăn.
Cô nói chuyện rất giỏi, ai trên bàn cũng có thể bắt chuyện.
Tiêu Dã đi rửa tay rồi quay lại, tay có vài giọt nước.
Anh thấy Hứa Chi Hạ ăn xong đùi vịt thì lấy hai miếng cá gắp cho cô.
Cá ở tiệm này rất ngon, Tiêu Dã sáng nay đã đặt trước.
Vũ Tiểu Tiểu khéo léo nhìn qua hai người.
Cách một khoảng, cô gắp miếng thịt gà cho Hứa Chi Hạ: “Hạ Hạ, thử miếng thịt gà này đi, ngon lắm!”
Hứa Chi Hạ cầm bát đỡ lấy: “Cảm ơn chị Tiểu Tiểu.”
“Đừng khách sáo với chị,” Vũ Tiểu Tiểu nói với giọng tự nhiên, rồi lại gắp một miếng thịt gà cho Tiêu Dã, “Tiêu Dã, cậu cũng thử miếng này đi!”
“Ồ~” Lưu Thành Khâm dẫn đầu trêu đùa, khiến không khí bùng lên một chút.
Hứa Chi Hạ liếc qua bàn ăn, nhìn thấy những ánh mắt mang đầy ý nghĩa.
Hứa Chi Hạ hiểu rồi.
Trái tim như bị nén xuống, vỡ vụn.
Cũng trống rỗng.
Tiêu Dã mặt nghiêm túc: “Ăn cơm mà các cậu cũng không chịu im miệng, đúng không?”
Vũ Tiểu Tiểu thấy vậy, gắp một miếng thịt gà cho Lưu Thành Khâm để xoa dịu tình hình: “anh Khâm, anh cũng ăn thử thịt gà đi!”
Lưu Thành Khâm trêu chọc: “Tôi không ăn, tôi không thích ăn.”
Vũ Tiểu Tiểu chuyển hướng: “Hạ Hạ, ngon không?”
Hứa Chi Hạ bị gọi tên, cười gật đầu: “Ngon.”
Tiêu Dã lại gắp thịt gà vào bát của Hứa Chi Hạ, rồi thêm một miếng thỏ sốt ớt.
Cửa hàng sửa xe có bàn ăn lớn hình tròn.
Mỗi lần Hứa Chi Hạ ở lại ăn cơm, Tiêu Dã đều gắp đồ ăn cho cô.
Không còn cách nào, anh sợ cô đói.
Vậy nên Hứa Chi Hạ không để ý, chén có món gì thì cô ăn món đó.
Nhưng Vũ Tiểu Tiểu để ý thấy Tiêu Dã gắp miếng thịt gà của cô ấy bỏ vào chén cho Hứa Chi Hạ.
Vũ Tiểu Tiểu quay mặt đi, tự nhiên tiếp tục nói chuyện với người khác.
Đang nói chuyện vui vẻ, một người chen vào: “Hạ Hạ, em cắt tóc à?”
Gần như Hứa Chi Hạ đã quên mất chuyện này thì lại bị nhắc đến.
Hứa Chi Hạ cúi đầu tách xương cá, giọng nhỏ: “Dạ”
Vũ Tiểu Tiểu: “Trông rất đẹp, rất đáng yêu, rất dễ thương, các cậu thấy không?”
Một người không đồng ý, nói đùa: “Cắt kiểu này, thợ cắt tóc phải trả cho em bao nhiêu tiền?”
Hứa Chi Hạ chưa hiểu ngay, cứ tưởng là hỏi cô cắt tóc bao nhiêu tiền, cô thành thật trả lời: “15 tệ.”
Mọi người bật cười.
Lý Chí Minh nói: “Chi Hạ, người ta hỏi em, cắt kiểu tóc thế này, thợ cắt tóc phải đền cho em bao nhiêu tiền!”
Hứa Chi Hạ nhạy cảm, có khả năng đồng cảm rất mạnh.
Lúc này, dù biết mọi người không có ác ý nhưng vẫn cảm thấy mặt đỏ bừng.
Dù sao cô cũng tự thấy rất xấu.
Thật là khó xử.
Tiêu Dã khẽ cười: “Em cũng tiêu tiền hợp lý đấy!”
Hứa Chi Hạ quay đầu.
Tiêu Dã xoa đầu Hứa Chi Hạ: “15 tệ, cắt kiểu tóc trị giá 250 tệ!”
250…
(250 mang ý nghĩa xấu, dùng để mắng chửi người khác, ám chỉ người khác là kẻ ngu ngốc, không nghiêm túc, không tỉnh táo)
Hứa Chi Hạ cảm thấy đầu óc như bốc cháy, sự uất ức không thể kìm nén.
Cô sắp khóc rồi.
Nhưng cô sợ khóc sẽ làm không khí trở nên tồi tệ nên đặt chén xuống: “Em ăn xong rồi, các anh chị từ từ ăn”
Nói xong, cô vội vàng chạy đi.
Tiêu Dã đưa tay ra nắm nhưng không giữ được Hứa Chi Hạ.
Vũ Tiểu Tiểu liếc nhìn Tiêu Dã, đứng thẳng người:
“Các cậu thật là! Cô gái nhỏ yêu cái đẹp, lại mỏng manh, tóc cắt xấu đã không vui rồi vậy mà các cậu còn cứ cười nhạo!”
Một bàn người lúc này mới ý thức được, bắt đầu đổ lỗi lẫn nhau.
“Là cậu chứ gì, cậu cười to nhất!”
“Tôi chỉ đang ăn thôi, không phải tôi, là cậu mà!”
“Không đâu, là Tiêu Dã đấy, cậu ấy còn nói là ‘250’ cơ mà…”
Trong lúc đùn đẩy trách nhiệm, Tiêu Dã đặt đũa xuống và đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Anh vén rèm cửa trong suốt bước vào, thấy Hứa Chi Hạ đang ngồi thẫn thờ sau quầy thu ngân. Thấy anh đến, cô lập tức quay lưng lại không muốn đối diện.
Lại giận dỗi gì đây?
Nhưng nhìn bóng lưng cô ngồi đó, mỏng manh và nhỏ bé vô cùng.
Tiêu Dã cố gắng nhẹ nhàng: “Chi Hạ, qua ăn cơm đi.”
Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Em no rồi!”
“Nghe lời.”
“Em no rồi mà.”
Tiêu Dã dứt khoát: “Sẽ không ai nói gì nữa đâu, qua ăn thêm một chút đi.”
Hứa Chi Hạ cứng đầu từ chối: “Em no rồi!”
Tiêu Dã bực bội hừ một tiếng, giọng điệu trở nên nặng nề hơn: “Em ăn được mấy miếng rồi?!”
Hứa Chi Hạ phớt lờ.
Tiêu Dã lấy giọng cảnh cáo quen thuộc: “Hứa Chi Hạ!”
Vũ Tiểu Tiểu vừa đến cửa hàng đã nghe thấy giọng Tiêu Dã tức giận, cô bước vào, lên tiếng can ngăn: “Chi Hạ còn nhỏ, tính khí hơi bướng bỉnh một chút là bình thường, cậu đừng nghiêm khắc thế, phải dỗ dành chứ!”
Tiêu Dã phản bác: “Sắp vào đại học rồi mà còn nhỏ gì? Đến lúc đó núi cao hoàng đế xa, ai dỗ con bé? Nếu để đói đến sinh bệnh thì trách ai đây?”
Vũ Tiểu Tiểu cười nhẹ:
“Dù có vào đại học, trong mắt anh trai vẫn là trẻ con mà!”
Tiêu Dã khẽ nhếch môi:
“Trẻ con? Tôi thấy là tổ tông nhà tôi ấy!”
Nghe hai người một người trách, một người dỗ dành, hòa hợp đến mức ấy…
Hứa Chi Hạ không kìm được nữa, nước mắt trào ra nhưng không dám đưa tay lau vì sợ bị phát hiện.
Vũ Tiểu Tiểu tiếp lời:
“Thế này đi, cậu ra ngoài ăn trước đi, để tôi nói chuyện với Chi Hạ.”
Tiêu Dã cũng biết mình không giỏi dỗ dành. Nghĩ rằng Vũ Tiểu Tiểu là con gái, có lẽ sẽ dễ thuyết phục hơn, anh quay người rời đi.
Đợi Tiêu Dã đi rồi, Vũ Tiểu Tiểu nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chi Hạ, qua ăn thêm chút nhé! Đừng bướng bỉnh nữa.”
Hứa Chi Hạ cố hít một hơi, giữ giọng bình tĩnh:
“Chị Tiểu Tiểu, chị ra ăn đi, em thực sự no rồi.”
Vũ Tiểu Tiểu vốn không phải người kiên nhẫn, hơn nữa, hơn một tháng nay chút kiên nhẫn còn sót lại của cô gần như đã bị Tiêu Dã bào mòn.
Tính khí Tiêu Dã nóng nảy, việc gì cũng chỉ nói một lần, không hiểu là mặt liền lạnh, sai sót chút là quát ngay.
Mọi người trong cửa hàng sửa xe đều bị đối xử như nhau, cô là con gái cũng không ngoại lệ.
Lần trước, chỉ vì bận quá quên kiểm tra số mà cô bị mắng đến mất mặt.
Nhưng điều đó không làm Vũ Tiểu Tiểu lùi bước, ngược lại còn kích thích khao khát chinh phục của cô. Cô mong đợi ngày Tiêu Dã, người cứng rắn như thế phải cúi đầu trước cô.
Vũ Tiểu Tiểu tự nhận mình là người thẳng thắn, cởi mở, có gì nói nấy, nhưng Hứa Chi Hạ thì quá nhạy cảm, kiểu con gái như Hứa Chi Hạ không hợp gu Vũ Tiểu Tiểu.
Cô không hiểu vì sao Tiêu Dã, một người nóng tính và nóng nảy, vẫn chiều chuộng cô ấy và chi nhiều tiền như vậy vào ngày sinh nhật của cô ấy.
“Hạ Hạ, em thực sự no rồi chứ?”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Vũ Tiểu Tiểu không nói thêm, chỉ nhún vai:
“Vậy được, để chị nói với anh trai em.”
Hứa Chi Hạ nắm chặt tay, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn chị.”
Vũ Tiểu Tiểu quay lại bàn ăn.
Tiêu Dã nhìn ra sau lưng Vũ Tiểu Tiểu, không thấy Hứa Chi Hạ, liền đứng dậy.
Vũ Tiểu Tiểu ngăn lại:
“Tiêu Dã, cậu đừng đi, cậu không hiểu con gái đâu, đi nữa chỉ làm cô ấy không vui thôi.”
Tiêu Dã lại ngồi xuống, tâm trạng không thoải mái.
Vũ Tiểu Tiểu nghiêm túc quét mắt qua bàn:
“Các cậu cũng thế, đừng làm Hạ Hạ khó xử nữa. Nhìn các cậu thôi cũng đủ phiền rồi.”
Mọi người vội đáp:
“Biết rồi… biết rồi…”
Lời Vũ Tiểu Tiểu khiến Tiêu Dã cảm thấy không dễ chịu.
Hứa Chi Hạ ngoan như vậy, qua miệng Vũ Tiểu Tiểu lại thành ra có chút khó chịu. Nhưng cụ thể là gì, Tiêu Dã không nói rõ được.
Vẫn lo Hứa Chi Hạ đói, Tiêu Dã bực bội cầm đũa gắp ít đồ ăn rồi tự tay mang qua cho cô.
Hứa Chi Hạ ngồi sau quầy thu ngân, vừa thấy anh đến lập tức cúi đầu xuống.
Vẫn còn giận!
Tiêu Dã đặt bát đũa xuống, cố kìm nén:
“Tổ tông, ăn cơm đi!”
Nói xong, anh xoay người đi thẳng.