Cô không biết sẽ nghe được điều gì từ Lý Chí Minh.
Điều tốt à?
Điều xấu à?
Hay là cái gì khác.
Cô cũng không biết phải đối diện với những điều có thể nghe thấy như thế nào.
Thậm chí, những lời từ Tiêu Dã mà cô nghe được, cô cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Rốt cuộc, câu nào nên tin, câu nào không nên tin?
Tiêu Dã đã từng nói là không thích cô.
Không cần cô nữa.
Giờ lại nói yêu cô.
Đã yêu cô từ rất lâu rồi.
Giữa Hứa Chi Hạ và Tiêu Dã, cô không còn sự vô tư, can đảm và kiên trì như trước đây.
Năm năm trước cô đã dốc hết tất cả.
Lúc đó Tiêu Dã không cần phải nói gì cả.
Không cần nói thích cô cũng không cần nói yêu cô.
Hứa Chi Hạ chỉ cần dùng những kỷ niệm giữa hai người để xoa dịu trái tim mình.
Cô từng tin chắc chắn rằng họ sẽ không chia tay.
Tình yêu trong miệng đàn ông trông như thế nào?
Hình như có thể đối xử với bạn rất tốt, tốt vô cùng…
Lại hình như nói không yêu… thì không yêu nữa…
Bây giờ, Hứa Chi Hạ trước mặt Tiêu Dã trở nên vô cùng trần trụi.
Cô không thể buông tay anh.
Cô vẫn yêu anh.
Anh biết hết.
Trước mặt anh, cô là một người hoàn toàn không có lá bài nào trong tay.
Nếu có cơ hội làm lại, cô chỉ có thể thảm hại hơn so với năm năm trước…
Có lẽ thật sự, sẽ không thể sống tiếp được nữa.
Mặc dù Hứa Chi Hạ nghĩ như vậy, nhưng mỗi lần ngồi trong xe đi qua quán bar “Mua say”, cô vẫn ngoái nhìn.
Cô vẫn tò mò không biết điều mà Lý Chí Minh nói cô chưa biết là gì.
Hứa Chi Hạ vì vụ án của Phương Thanh mà tạm thời ở lại Ngọc Hòa, có thời gian nên cô đương nhiên phải đến thăm thầy giáo cũ, thầy Lê.
Phòng vẽ của thầy Lê vẫn còn ở đó, đúng vào khoảng thời gian nước rút cuối cùng để các thí sinh chuẩn bị cho kỳ thi năm sau.
Hiện tại, Hứa Chi Hạ đã có chút tiếng tăm.
Thầy Lê khéo léo hỏi cô có thể chỉ bảo cho các thí sinh trong kỳ thi sắp tới không.
Hứa Chi Hạ nhìn những ánh mắt đầy hy vọng của những đứa trẻ, không thể từ chối.
Nên trong thời gian này, chỉ cần có thời gian rảnh Hứa Chi Hạ sẽ đến phòng vẽ.
Khi ở phòng vẽ, trái tim cô luôn cảm thấy vô cùng bình yên.
Nhưng mỗi lần về nhà, khi phải đi qua quán bar “Mua say”, trái tim cô lại bắt đầu xao động.
Còn có những lời nhắn ngọt ngào không ngừng nghỉ mà Tiêu Dã kiên trì gửi qua lời mời kết bạn trên WeChat, từng chút từng chút lay động cánh cửa tâm hồn cô.
Cuối cùng, vào đêm giữa tháng 9, Hứa Chi Hạ từ phòng vẽ bước ra, ngồi lên xe, mở điện thoại lên và mở WeChat.
Hứa Chi Hạ: [Anh Chí Minh, anh đang ở “Mua say” à?]
Gửi xong tin nhắn, Hứa Chi Hạ nắm chặt điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Lúc này, đường không bị kẹt xe.
Nếu đi qua quán bar “Mua say” mà chưa nhận được trả lời, Hứa Chi Hạ, đừng nghĩ về cái chuyện mà mình không biết nữa.
Cô tự nhủ trong lòng như vậy.
Lòng bàn tay, điện thoại rung lên một cái.
Hứa Chi Hạ chớp mắt, cầm lấy điện thoại.
Anh Chí Minh: [Đang ở đây!]
Hứa Chi Hạ ngẩn người hai giây: [Tiêu Dã có ở đó không?]
Nếu Tiêu Dã có ở đó, Hứa Chi Hạ, đừng đi.
Cô lại tự nhủ trong lòng như vậy.
Người can đảm thì tìm lý do để tiến tới.
Người nhút nhát thì tìm cớ để tránh đi.
Anh Chí Minh: [Không có ở đây.]
Hứa Chi Hạ thả vai xuống, gõ chữ: [Vậy giờ em qua đó được không?]
Lý Chí Minh ngay lập tức gửi một tin thoại đến, Hứa Chi Hạ nhấn chuyển thành văn bản.
Anh Chí Minh: [A haha, em tới đi, anh ra đón em ở cửa, a hahaha]
Hứa Chi Hạ đặt điện thoại xuống, bảo tài xế dừng xe ở đầu ngõ phía trước.
Trước cửa quán bar.
Lý Chí Minh mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc, cổ tay đeo đồng hồ cơ, đang đứng trước cửa quán bar chơi điện thoại.
Trong đầu Hứa Chi Hạ lại hiện lên hình ảnh Lý Chí Minh năm xưa, mặt đầy dầu nhớt trong cửa tiệm sửa ô tô.
Anh không giống Tiêu Dã, dù dính dầu nhớt lên mặt cũng không lau, nếu mệt thì có thể nằm xuống đất ngủ…
Năm năm.
Tất cả đã thay đổi.
Thay đổi tốt lên.
Hứa Chi Hạ nhìn Lý Chí Minh, không tự chủ được mà nhếch môi.
Lý Chí Minh như có linh cảm, quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Hứa Chi Hạ, Lý Chí Minh giơ tay lên và mỉm cười tiến lại.
Hứa Chi Hạ vừa đi vừa vẫy tay: “Anh Chí Minh.”
Hai người cùng đi vào quán bar.
Lý Chí Minh nói chuyện: “Muộn thế này, sao lại nghĩ đến việc qua đây?”
Hứa Chi Hạ: “Em đang dạy học cho mấy đứa trẻ ở phòng vẽ em từng học trước kia, tiện đường nên ghé qua.”
Lý Chí Minh: “Dạy học muộn thế này à?”
Lúc này đã gần 11 giờ đêm rồi.
Hứa Chi Hạ giải thích: “Bọn họ sắp thi rồi, thời gian gấp gáp.”
Lý Chí Minh gật đầu hiểu, nói đùa: “Thời gian thật nhanh, mới ngày nào em còn là đứa trẻ mà giờ lại gọi người khác là đứa trẻ…”
Nói đến đây, Lý Chí Minh thở dài có phần sâu xa: “Già rồi, thật sự già rồi… Năm nay chúng ta đều 30 tuổi rồi, cuộc đời à! Chắc cũng chỉ còn khoảng ba mươi năm nữa thôi…”
Ngụ ý là phải trân trọng.
Hứa Chi Hạ không đáp lại.
Trong phòng VIP.
Trên bàn trà có trái cây, đồ ăn vặt và đồ uống.
Đóng cửa lại, không nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Lý Chí Minh kéo quần tây, ngồi xuống: “Anh đã kêu người lấy ít đồ ăn qua đây.”
Hứa Chi Hạ ngồi xuống, để túi xách sang một bên: “Cảm ơn.”
Lý Chí Minh cúi xuống, lấy một đĩa trái cây, cắm chiếc dĩa nhỏ bằng pha lê vào, đưa cho Hứa Chi Hạ: “Nè!”
Hứa Chi Hạ dùng hai tay đỡ lấy: “Cảm ơn anh Chí Minh”.
“Đừng khách sáo với anh.” Lý Chí Minh cười, tựa lưng vào ghế, bắt đầu câu chuyện, “Chi Hạ, em không tính làm lành với tên khốn đó sao?”
Hứa Chi Hạ cắn một miếng dưa hấu, không nói gì.
Lý Chí Minh thở dài: “Em không phải cũng thích cậu ta sao? Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thể buông bỏ cậu ấy được, đúng không?”
Hứa Chi Hạ bỗng nhiên căng cứng lưng.
Tiêu Dã đã dùng danh nghĩa của anh Lưu để moi ra những lời nói trong lòng cô, thế mà lại… kể cho Lý Chí Minh biết…
Hứa Chi Hạ hít một hơi thật sâu.
Lý Chí Minh không nhận ra sự khác thường của Hứa Chi Hạ, vừa khuyên nhủ vừa nói: “Em cũng biết Tiêu Dã là người thế nào rồi, có chuyện gì cũng tự chịu đựng, không bao giờ chịu nhún nhường hay nói lời mềm mỏng với ai. Nhưng nhìn cách cậu ấy đối xử với em thời gian qua, chẳng phải đã hạ mình lắm rồi sao? Anh thấy hai người đừng giày vò nhau nữa, hãy sống yên ổn đi! Cậu ấy đúng là cục đá bốc mùi trong hố xí, nhưng Hứa Chi Hạ à, em là người thấu tình đạt lý, rộng lượng và dịu dàng, đừng cố chấp đấu với cậu ấy nữa. Anh nói thật lòng…”
Hứa Chi Hạ nhắm mắt, nghiêm giọng ngắt lời:
“Anh là bạn của anh ấy, dĩ nhiên sẽ đứng về phía anh ấy mà nói như vậy!”
Hứa Chi Hạ rất hiếm khi sắc bén như thế này.
Lý Chí Minh há miệng, luống cuống tay chân giải thích:
“Không, không phải đâu! Thật sự không phải! Anh chỉ là…”
Lý Chí Minh biết Tiêu Dã yêu Hứa Chi Hạ đến nhường nào, cũng biết Hứa Chi Hạ chưa thể quên được Tiêu Dã. Anh không muốn hai người này cứ tiếp tục lãng phí thời gian giằng co mãi.
Hứa Chi Hạ cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng xin lỗi:
“Xin lỗi, anh Chí Minh. Em nghĩ em muốn về nhà rồi.”
Lý Chí Minh kêu lên:
“Ây da, vậy để anh kể em nghe một chuyện mà em chưa biết, rồi tự em quyết định, được không?”
Hứa Chi Hạ ngước lên nhìn anh: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lý Chí Minh uống một ngụm nước lạnh, nói thẳng: “Em có biết Tiêu Dã suýt chút nữa đã chết không?”
Đôi mắt Hứa Chi Hạ trợn tròn, đầu óc trống rỗng: “Gì… gì cơ?”
Lý Chí Minh tiếp lời: “Năm ngoái Tiêu Dã quay về Ngọc Hòa, nằm trong bệnh viện chờ chết.”
Hứa Chi Hạ nhìn chằm chằm vào Lý Chí Minh, không muốn bỏ sót một chữ nào.
Lý Chí Minh chỉ vào đầu mình: “Trong não cậu ấy có một cục máu đông chèn ép dây thần kinh, nhiều nhất cũng chỉ sống được ba tháng. Phẫu thuật thì xác suất thành công chỉ 50%, cậu ấy từ chối phẫu thuật, nằm trên giường bệnh chờ chết, chỉ ngắm hai bức tranh của em mà sống qua ngày.”
Sắc mặt Hứa Chi Hạ đã trắng bệch.
Lý Chí Minh không tiết lộ vai trò của Ngô Thanh Nhã:
“Là anh đã dùng thân phận của anh Lưu để mua hai bức tranh đó, liên hệ với em, hỏi em có còn yêu cậu ấy không, có còn vương vấn không.”
Lý Chí Minh nhấn mạnh từng chữ:
“Hứa Chi Hạ, chính hai câu nói của em đã cứu mạng cậu ấy! Không có em, cậu ấy vốn không muốn sống tiếp nữa!”
Căn phòng lặng ngắt.
Mắt Hứa Chi Hạ đỏ hoe, cô lắc đầu, giọng run rẩy:
“Anh có phải đang lừa em không? Cố tình bịa chuyện để em và anh ấy quay lại?”
Ánh mắt Lý Chí Minh kiên định:
“Anh không lừa em, em có thể nhìn vào đầu cậu ấy. Hộp sọ bị mở ra rồi, chuyện này giả được sao?”
Lý Chí Minh dừng lại vài giây, thở dài một hơi thật sâu.
Có một chuyện, dù nhiều năm trôi qua, mỗi lần nghĩ lại, Lý Chí Minh vẫn thấy tiếc nuối:
“Hứa Chi Hạ, em có biết năm đó, để đón em về Ngọc Hòa, để em được đi học, cậu ấy—”
“Cốc cốc cốc—” Tiếng gõ cửa vang lên.
Không chờ người trong phòng trả lời, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Quản lý quán bar đứng ngoài cửa, hốt hoảng nói:
“Anh Minh! Có người gây chuyện ở ngoài hẻm! Đánh nhau rồi! Anh Dã đã ra đó! Anh có muốn ra xem không?!”