Quả cầu đèn quay chậm rãi hòa cùng ánh sáng nhấp nháy từ những chiếc đèn bàn, tạo nên một biển ánh sáng và bóng tối đan xen.
Tháng trước, Hứa Chi Hạ vừa tròn 27 tuổi. Dù đang ngồi trong một quán bar hào nhoáng, cô vẫn toát lên sự ngây ngô của một người chưa trải đời nhiều.
Hứa Chi Hạ lắc đầu từ chối Tiểu Đinh:
“Không cần đâu, em cứ làm việc của mình, chị ngồi đây một lát là được.”
Tiểu Đinh thẳng lưng, tỏ vẻ rất kiên quyết:
“Phải cần chứ! Chị chưa uống thử đồ uống của em mà!”
Hứa Chi Hạ: “…”
Tiểu Đinh cười tươi, má lộ ra hai lúm đồng tiền sâu:
“Dựa vào tay nghề này em đã thống trị cả khu vực này, không ai sánh bằng!”
Hứa Chi Hạ mím môi cười: “Vậy làm phiền em nhé!”
“Được phục vụ chị…” Tiểu Đinh giả vờ đặt tay lên ngực, “là vinh hạnh của em!”
Hứa Chi Hạ: “Cảm ơn em.”
Tiểu Đinh vừa cầm dụng cụ pha chế lên thì bất ngờ hỏi: “Bà chủ, tửu lượng của chị thế nào?”
Hứa Chi Hạ mỉm cười: “Cũng không tệ lắm.”
Tiểu Đinh “ồ” một tiếng.
Sau một màn pha chế đầy nghệ thuật, ly thủy tinh hình trụ được đặt trước mặt Hứa Chi Hạ.
Tiểu Đinh nói: “Nếm thử đi ạ.”
Chất lỏng bên trong có màu xanh ngọc bích, bên trên được trang trí bằng một chiếc lá xanh và một bông hoa nhỏ trong suốt.
Hứa Chi Hạ nhấp một ngụm.
Hương vị rượu đậm đà, vị ngọt thanh của nước ép dứa và chút chua nhẹ của chanh hòa quyện một cách hoàn hảo.
Đôi mắt Hứa Chi Hạ mở lớn:“Ngon quá!”
Nói xong, cô lại nhấp thêm một ngụm.
“Bà chủ đúng là biết thưởng thức!” Tiểu Đinh búng tay, phấn khích:
“Để em pha cho chị thêm một ly nữa.”
Hứa Chi Hạ không khách sáo thêm. Vì thật sự rất ngon.
Tiểu Đinh pha chế, động tác uyển chuyển như biểu diễn.
Hứa Chi Hạ ngồi ngắm nhìn.
Chẳng mấy chốc, sáu chiếc ly với nhiều hình dáng khác nhau, chứa đầy các loại cocktail đa sắc được xếp ngay ngắn trước mặt cô.
Hứa Chi Hạ đang lần lượt thử từng loại.
Bất ngờ, một người đàn ông cao lớn tiến lại gần đặt một tấm thiệp mời lên quầy bar.
Người đàn ông nói với Tiểu Đinh:
“Đưa cái này cho ông chủ của cô nhé, cảm ơn!”
Tiểu Đinh cầm tấm thiệp lên xem, liền đưa ngay cho Hứa Chi Hạ, giới thiệu với người đàn ông:
“Anh Phàm, đây là… bà…chủ… của bọn em!”
Rồi Tiểu Đinh quay lại, giới thiệu với Hứa Chi Hạ:
“Đây là bạn mà ông chủ gặp ở nước M, Hà Đông Phàm.”
Người đàn ông trông rất phong độ, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo và tay áo đều được xắn lên.
Hà Đông Phàm nhìn Hứa Chi Hạ hai giây: “Tôi nhớ cô rồi!”
Hứa Chi Hạ thắc mắc: “?”
Hà Đông Phàm: “Lần trước trong hẻm, cô đã ôm lão Tiêu đi.”
Hứa Chi Hạ nhớ ra chuyện đó, cười ngại ngùng, rồi đứng dậy đưa tay: “Chào anh, tôi là Hứa Chi Hạ.”
Hà Đông Phàm bắt tay cô một cái: “Hà Đông Phàm.”
Anh thu tay lại, chỉ vào tấm thiệp mời:
“Tháng sau, con trai tôi đầy tháng, nếu hai người có thời gian thì đến uống một ly!”.
Hứa Chi Hạ gật đầu, nhưng tâm trí cô lại đang hướng đến chuyện khác:
“Xin lỗi, vừa nãy anh nói… anh quen Tiêu Dã ở nước M sao?”
Hà Đông Phàm: “Ừ.”
Hứa Chi Hạ lặp lại: “Nước M?”
Hà Đông Phàm cười nhẹ, không hiểu lắm: “Sao vậy?”
“Không…” Hứa Chi Hạ khẽ lắc đầu, rồi hỏi tiếp: “Là lúc nào vậy?”
Hà Đông Phàm vừa nghĩ vừa nói: “Tháng 3, cuối tháng, năm 2014.”
Hàng mi của Hứa Chi Hạ khẽ rung:
“Anh chắc chắn là tháng 3, cuối tháng, năm 2014?”
Hà Đông Phàm khó quên ngày đó, vì trên lưng anh giờ vẫn còn một vết sẹo.
Anh cười gật đầu: “Chắc chắn, sao vậy?”
Hứa Chi Hạ ngây người lắc đầu: “Không sao… không sao.”
Hà Đông Phàm rời đi.
Tiểu Đinh bận rộn với công việc.
Hứa Chi Hạ ngồi lại trên chiếc ghế cao.
Tháng 3… cuối tháng, năm 2014…
Hứa Chi Hạ nhớ rất rõ khoảng thời gian đó.
Cô chịu trách nhiệm triển lãm quốc tế, từng bị một người da trắng bắt nạt.
Cô rất nhớ Tiêu Dã nên gọi điện cho anh.
Cô hỏi anh liệu có thể đến gặp cô không.
Qua điện thoại, Tiêu Dã nói những lời rất lạnh lùng, rất khó chịu, rất đáng sợ…
Bây giờ, Hứa Chi Hạ hiểu tại sao Tiêu Dã lại nói những lời đó.
Là để đẩy cô ra xa.
Là để bảo vệ cô.
Đều là dối trá.
Thì ra, lúc đó, anh ấy thật sự đã đến gặp mình…
Đứng ở nơi mình không thể nhìn thấy…
Tiêu Dã vừa ký xong hợp đồng mua bán, quay lại quán “Mua Say”.
Hứa Chi Hạ ngồi ở quầy bar.
Cô mặc một chiếc áo thun đen cổ tròn, viền cổ đính những hạt ngọc trai nhỏ xinh. Quần jeans trắng ống rộng, đi đôi giày đế dày.
Tóc búi thấp, buộc lỏng lẻo.
Cô tựa má lên một tay, như thể đầu mình nặng ngàn cân.
Tiêu Dã bước đến, cúi người sát gần, đồng thời kéo nhẹ vai cô vào lòng:
“Đợi đến buồn ngủ luôn rồi à?”
Hứa Chi Hạ bất lực ngã vào lòng anh, ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thường ngày, giờ đây lại ửng hồng bất thường.
Tiêu Dã lập tức nhíu mày, giọng trầm xuống: “Uống rượu rồi?”
Có lẽ vì tác dụng của rượu, phản ứng của Hứa Chi Hạ chậm hơn bình thường.
Hàng mi khẽ lay động, ánh mắt di chuyển chậm rãi.
Khi nhìn rõ người trước mặt là Tiêu Dã, cô từ từ mỉm cười.
Tiêu Dã không bị nụ cười ấy mê hoặc, vòng tay qua eo cô, nhìn thoáng qua quầy bar.
Trước mặt Hứa Chi Hạ, chỉ có một chiếc ly thủy tinh miệng rộng, bên trong chứa chất lỏng trong suốt.
Tiêu Dã cầm ly lên, đưa đến gần ngửi.
Là nước mật ong.
Anh đặt mạnh chiếc ly lên quầy bar, giọng lạnh lùng nhìn xung quanh: “Ai cho cô ấy uống rượu?!”
Ba nhân viên gần đó bao gồm cả Tiểu Đinh đều cúi đầu làm việc, im lặng không nói.
Tiêu Dã định nói thêm thì Hứa Chi Hạ vòng tay qua, áp sát mềm mại:
“Anh đừng hung dữ~”
Cô hơi ngập ngừng rồi từ từ nâng tay, đặt lên chiếc cằm sắc lạnh của anh:
“Không được hung dữ!”
Cô nói chắc nịch:
“Em vừa mới cam đoan rồi, sẽ không cho anh hung dữ! Em là bà chủ mà!”
Tiêu Dã nhìn Hứa Chi Hạ, một tay giữ chặt hai cổ tay cô kéo ra:
“Về nhà rồi tính.”
Hứa Chi Hạ gỡ tay Tiêu Dã ra, vòng tay qua ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa lên ngực anh: “Anh không nỡ đâu.”
Tiêu Dã bật cười vì giận, véo má cô, uy hiếp: “Xem anh có nỡ không!”
Hứa Chi Hạ khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên, giơ tay phải cao lên:
“Anh không nỡ!”
Rõ ràng là say rồi.
Tiêu Dã nhắm mắt một cái, kéo tay cô xuống, chuẩn bị bế cô lên.
Hứa Chi Hạ lại nghẹn ngào: “Anh yêu em… Tiêu Dã, anh yêu em…”
Tiêu Dã lập tức nâng mặt Hứa Chi Hạ lên.
Khóe miệng cụp xuống, hàng mi ướt át, khẽ hít mũi.
Tiêu Dã nói:
“Được rồi, anh không nỡ… không nỡ. Khóc cái gì?”
Hứa Chi Hạ nắm lấy cổ tay anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lòng bàn tay:
“Anh yêu em.”
Hàng mi điểm chút ánh nhũ từ từ nâng lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh:
“Tiêu Dã, có phải anh đau lòng hơn em không?”
Tiêu Dã hơi ngừng lại, tay trái tựa vào lưng ghế, cúi người xuống hỏi:
“Bảo bối, sao thế?”
Hứa Chi Hạ hít mũi, quả quyết nói: “Anh nhất định đau lòng hơn em.”
Tiêu Dã nâng khuôn mặt Hứa Chi Hạ lên, nhìn cô thật sâu:
“Anh không đau lòng.”
Ánh mắt cô chăm chú, như muốn kiểm chứng xem lời anh nói là thật hay giả.
Một lúc sau, cô mở miệng: “Tiêu Dã, em yêu anh.”
Tiêu Dã hơi sững lại, ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve má cô: “Ừm.”
Hứa Chi Hạ lớn giọng hơn: “Em nói là em yêu anh!”
Tiêu Dã liếc mắt, thấy mọi người xung quanh nhìn sang.
Anh khẽ liếm môi, mỉm cười: “Nghe rồi, tiểu tổ tông của tôi.”
Hứa Chi Hạ ấm ức nói: “Em yêu anh lâu lắm rồi, anh có biết không?”
Tiêu Dã hít một hơi thật sâu: “Anh biết.”
“Anh không biết.” Hứa Chi Hạ lắc đầu, “Hơn mười năm rồi… từ hồi cấp ba… khi em mười sáu tuổi… hức…”
Tiêu Dã nghiến chặt quai hàm, giọng khàn khàn dỗ dành:
“Anh biết, anh biết mà.”
Hứa Chi Hạ bướng bỉnh:
“Anh không biết… anh không biết…”
Cô nắm lấy áo anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên:
“Tiêu Dã, em yêu anh, yêu anh rất nhiều.”
Tiêu Dã nhìn chằm chằm khuôn mặt ấy, hầu kết khẽ chuyển động, cúi xuống hôn nhẹ đôi môi căng mọng: “Ừm.”
Hứa Chi Hạ trong ánh sáng lấp lánh, nở nụ cười rạng rỡ.
Tiêu Dã cũng cười theo, xoa nhẹ đầu cô, chuẩn bị bế cô lên.
Bỗng nhiên, Hứa Chi Hạ giơ hai tay lên cao: “Tiêu Dã! Em yêu anh!!”
Động tác của Tiêu Dã khựng lại giữa không trung.
Bên cạnh, Tiểu Đinh đang pha chế, giật mình làm đổ rượu, luống cuống xin lỗi khách:
“Thật ngại quá, để tôi pha lại ly khác, ly này tôi mời…”
Hứa Chi Hạ vẫn giơ hai tay lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn vương nước mắt nhưng lại sáng ngời. Giọng cô còn lớn hơn:
“Tiêu Dã! Em yêu anh!!!”