- Home
- Mùa Hè Hoang Dã
- Chương 140 - Là em
Chương 180 - Vinh quang của đời tôi Chương 179 - Ý em là anh già rồi Chương 178 - Tu hành Chương 177 - Bức ảnh Chương 176 - Tiêu Dã, em yêu anh Chương 175 - Sự thật Chương 174 - Dỗ anh Chương 173 - Tự do Chương 172 - Danh lợi Chương 171 - Muốn thay cô chịu đựng cơn đau Chương 170 - Kinh nghiệm Chương 169 - Học! Chương 168 - Muốn, hay không muốn? Chương 167 - Anh thật vô lý Chương 166 - Tiêu Dã thật xấu xa Chương 165 - Ai làm sai, người đó phải chịu sự phán xét Chương 164 - Đau lắm Chương 163 - Sắp thất thủ Chương 162 - Ghen Chương 161 - Mặt dày Chương 160 - Tôi không lo nữa Chương 159 - Có người gây chuyện Chương 158 - Bà chủ Chương 157 - Anh yêu em Chương 156 - Không có người phụ nữ nào khác Chương 155 - Chỉ cần cậu có thể sống tiếp Chương 154 - Phiên tòa Chương 153 - Chúng ta ai sẽ chết trước Chương 152 - Chúng ta cùng xuống địa ngục đi Chương 151 - Anh… Anh… Anh ơi… Chương 150 - Nói rõ mọi chuyện Chương 149 - Cả đời sẽ không an yên Chương 148 - Tại sao anh lại như vậy Chương 147 - Anh sao vậy Chương 146 - Bận Chương 145 - Quá nhiều việc phải lo Chương 144 - Trên đời này anh là tốt nhất Chương 143 - Ăn nhiều vào Chương 142 - Vòng chân lên Chương 141 - Tiêu Dã Chương 140 - Là em Chương 139 - Cân nhắc Chương 138 - Không cho? Chương 137 - Giới hạn Chương 136 - Ý thức lãnh thổ Chương 135 - Em có chịu nổi không Chương 134 - Anh, em có thể Chương 133 - Lẩu thịt Chương 132 - Ngồi lên người anh Chương 131 - Bạn trai Chương 130 - Gửi cho anh một bức ảnh Chương 129 - Hương vị phụ nữ Chương 128 - Đẹp lắm, rất xinh Chương 127 - Chính vì có anh Chương 126 - Trừ khi anh ta không thích cậu Chương 125 - Ngọc Hòa Chương 124 - Trút hết nỗi lòng Chương 123 - Cậu đúng là đồ cầm thú Chương 122 - Anh tặng em Chương 121 - Kỳ vọng Chương 120 - Con thích anh ấy Chương 119 - Chịu trách nhiệm Chương 118 - Để anh thử xem Chương 117 - Bảo vật quý giá nhất Chương 116 - Tất cả là dành cho em Chương 115 - Chúng không phải là thứ sẽ xảy ra trong giấc mơ Chương 114 - Một làn hơi rượu ùa vào Chương 113 - Còn không bằng anh Chương 112 - Tuổi đủ để làm ba cô Chương 111 - Quả thật anh không ra gì Chương 110 - Nóng rực Chương 109 - Anh trai! Anh trai! Anh trai! Chương 108 - Kiểm tra Chương 107 - Hẹn hò à? Chương 106 - Anh có thể đừng dữ như vậy được không? Chương 105 - Mau gọi ba đi Chương 104 - Cô còn quá nhỏ Chương 103 - Sẽ không có ai tốt hơn anh ấy Chương 102 - Em sẽ đưa hết cho anh Chương 101 - Phải chiếm được anh ấy Chương 100 - Đẩy nhanh tiến độ Chương 99 - Đàn ông là sinh vật thị giác Chương 98 - Chợt muốn hôn cô Chương 97 - Nũng nịu Chương 96 - Không nỡ buông tay Chương 95 - Quản Chương 94 - Khát vọng Chương 93 - Đừng giả vờ với tôi! Chương 92 - Thừa Nhận Chương 91 - Bí Mật Chương 90 - Không Nên Chương 89 - Kem Chương 88 - Trưởng thành Chương 87 - Không thể kiềm chế Chương 86 - Người đàn ông đó là ai? Chương 85 - Địa điểm check-in bạn trai của Hứa Chi Hạ Chương 84 - Không về Chương 83 - Cãi nhau Chương 82 - Em không đồng ý! Anh cũng không được phép Chương 81 - Cậu đã làm cái quái gì với con bé sau lưng tôi? Chương 80 - Muốn uống thì uống Chương 79 - Gắn bó cả đời Chương 78 - Có phải đang yêu rồi không? Chương 77 - Chi Hạ là ai? Chương 76 - Ngọt quá Chương 75 - Anh có thể thích em không? Chương 74 - Dỗ Dành Chương 73 - 250 Chương 72 - Rất đau Chương 71 - Hung dữ Chương 70 - Uống rượu Chương 69 - Ghen tuông Chương 68 - Nước mắt trào ra Chương 67 - Tắm Rửa Chương 66 - Phòng Tiêu Chuẩn Chương 65 - Quán bar Chương 64 - Anh, em đau quá Chương 63 - Cảm thấy chột dạ Chương 62 - Cảm giác chiếm hữu Chương 61 - Chị dâu Chương 60 - Bạn trai Chương 59 - Không phải giấc mơ Chương 58 - Hạ Chí Chương 57 - Quản đông quản tây Chương 56 - Anh bị thương Chương 55 - Có một mái nhà Chương 54 - Không cần anh nuôi em Chương 53 - Cãi nhau Chương 52 - Hôn nhẹ một cái Chương 51 - Tính khí anh thất thường Chương 50 - Chúng Ta Hẹn Hò Nhé Chương 49 - Giận Dữ Chương 48 - Đánh em rồi thì không đánh anh nữa đâu. Chương 47 - Lo lắng cho em Chương 46 - Thân Thiết Chương 45 - Gọi “anh” Chương 44 - Cô ấy quá ngoan Chương 43 - Đau đến mức nhảy dựng lên Chương 42 - Trả gấp đôi Chương 41 - Suy nghĩ bẩn thỉu Chương 40 - Lén đi Chương 39 - Em có muốn đi với tôi không? Chương 38 - Cảm ơn anh Chương 37 - Mọi chuyện bất ngờ thay đổi Chương 36 - Bảo bối Chương 35 - Đồ vô lại Chương 34 - Tiêu Dã sắp phát điên Chương 33 - Tạm biệt Chương 32 - Thế giới này không công bằng Chương 31 - Những cảm xúc không nên có Chương 30 - Mọi chuyện kêt thúc Chương 29 - Nắm Đấm Đánh Vào Bông Chương 28 - Ông ta muốn giết tôi Chương 27 - Bôi Thuốc Chương 26 - Bị Thương Chương 25 - Cô đã đến kỳ kinh nguyệt Chương 24 - Bắt Nạt Chương 23 - Phản kháng Chương 22 - Tin đồn Chương 21 - Xảy ra chuyện Chương 20 - Liên quan gì đến cô? Chương 19 - Vay Tiền Chương 18 - Phải đi bệnh viện Chương 17 - Quan tòa khó xử việc nhà Chương 16 - Báo cảnh sát Chương 15 - Nhẫn nại Chương 14 - Khởi đầu của cơn ác mộng Chương 13 - Chặn lại Chương 12 - Anh Trai Chương 11 - Bạo Lực Chương 10 - Môi Trường Mới Chương 9 - Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài Chương 8 - Lưu manh Chương 7 - Thuê nhà Chương 6 - Kẻ Giết Người Chương 5 - Tiểu tổ tông Chương 4 - Như một tên cướp Chương 3 - Tuyên bố chủ quyền Chương 2 - Con mồi Chương 1 - Mua say
Prev
Next
64 / 100
Tại sảnh bệnh viện, Ngô Thanh Nhã mặc áo khoác dày vừa phải, đội mũ len vẫy tay chào Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ chạy tới: “Chị Thanh Nhã, xin lỗi, nhà em hơi xa đây.”
“Không sao đâu.” Ngô Thanh Nhã vung tay cầm giấy tờ, “Em đi lấy số thứ tự rồi chúng ta đi kiểm tra sức khỏe.”
Hứa Chi Hạ: “Dạ được.”
Chỉ là một vài kiểm tra cơ bản.
Lúc đo chiều cao Hứa Chi Hạ đứng thẳng tắp, thậm chí muốn tóc cũng phải dựng lên.
Khi nghe thấy chiều cao 160cm Hứa Chi Hạ nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô bước xuống khỏi thiết bị đo.
Ngô Thanh Nhã:
“Em chỉ nặng hơn 40 kg, sao mà gầy quá vậy!”
Nói rồi Ngô Thanh Nhã cởi áo khoác ra đưa cho Hứa Chi Hạ:
“Giúp chị cầm cái này.”
Ngô Thanh Nhã đứng lên thiết bị đo.
Hứa Chi Hạ nghe thấy chiều cao 170cm, cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Nhưng Ngô Thanh Nhã lại chán nản:
“Sao mà gần 60 kg rồi!”
Hứa Chi Hạ trả lại áo khoác: “Nhìn không ra đâu, trông chị rất gầy mà.”
Ngô Thanh Nhã mặc áo khoác vào: “Thật không?”
Hứa Chi Hạ không khách sáo mà là nói thật.
Khi Ngô Thanh Nhã cởi áo khoác, chỉ còn lại quần jeans bó sát và áo len ôm sát cơ thể.
Cô ấy cao ráo, thân hình quyến rũ, Hứa Chi Hạ chỉ có thể ngưỡng mộ.
Hứa Chi Hạ gật đầu mạnh: “Thật mà.”
“Em biết nói chuyện thật.” Ngô Thanh Nhã nhún vai, tiếp lời, “Nói chuyện hay hơn anh trai em nhiều.”
Hứa Chi Hạ tò mò: “Anh trai em nói gì?”
Ngô Thanh Nhã cười lạnh một tiếng, có vẻ bất lực:
“Chị bảo cậu ta giảm giá cho chị, cậu ta lại bảo ‘gãy xương thì sẽ giảm’”.
Hứa Chi Hạ ngớ người một chút, suy nghĩ rồi hỏi: “Giảm giá cái gì vậy?”
“Sửa xe ấy.” Ngô Thanh Nhã phàn nàn, “Ba chị tự nhận mình là thần xe số một ở Ngọc Hòa, muốn dạy chị lái xe. Kết quả là ngay ngày đầu tiên chị đã đâm hỏng xe rồi, còn bị ông mắng là mắt mọc trên đỉnh đầu! Tiền sửa xe lại còn phải lấy từ tiền mừng tuổi của chị! Có oan ức không chứ!”
Hứa Chi Hạ muốn nói, xe là chị đâm hỏng, vậy cũng không oan lắm đâu.
Nhưng nhìn sắc mặt của Ngô Thanh Nhã, cô lại nuốt lời vào bụng.
Ngô Thanh Nhã khoác vai Hứa Chi Hạ:
“Vậy chúng ta sẽ là bạn đồng hành luyện lái xe nhé!”
Hứa Chi Hạ ngượng ngùng gật đầu: “Dạ.”
Ngô Thanh Nhã: “Yên tâm đi, chị đã hứa với anh trai em sẽ bảo vệ em!”
Hóa ra, Ngô Thanh Nhã và Tiêu Dã quen nhau như vậy.
Ngô Thanh Nhã tính cách vui vẻ nên Hứa Chi Hạ rất thích cô ấy:
“Cảm ơn chị, Thanh Nhã.”
Ngô Thanh Nhã vẫy tay: “Không có gì.”
Làm xong kiểm tra sức khỏe, hai người đến một tiệm chụp ảnh để chụp hình.
Hứa Chi Hạ có mái tóc mái không đúng yêu cầu, sau khi được nhắc nhở, Ngô Thanh Nhã dùng một chiếc kẹp nhỏ kẹp mái tóc lên để lộ trán.
Chụp xong ảnh hai người cùng nhau đến trường lái xe để đăng ký.
Ngày đầu tiên Hứa Chi Hạ đã lái thử xe. Cô vào số 1 và thấy không quá đáng sợ, nhưng huấn luyện viên liên tục nhắc “nhả ga, chậm lại chút”.
Hứa Chi Hạ và Ngô Thanh Nhã kết thành cặp đôi luyện lái xe, vừa luyện thi thực hành, vừa chuẩn bị thi thi lý thuyết.
Ngày thi lý thuyết, Tiêu Dã tự tay lái xe đưa Hứa Chi Hạ đến điểm thi nên tiện thể đón cả Ngô Thanh Nhã.
Thi lý thuyết chỉ cần chọn đáp án, không có gì khó khăn.
Nghe nói thi thực hành rất khó.
Hứa Chi Hạ và Ngô Thanh Nhã đã quyết định trong kỳ nghỉ đông này phải có bằng lái vì thế không dám lơ là, mỗi ngày đều hẹn nhau luyện lái xe.
Có lẽ vì là kỳ nghỉ đông, số lượng người luyện xe nhiều nên cần phải xếp hàng.
Có một cậu con trai thường xuyên chen hàng của Hứa Chi Hạ.
Ngô Thanh Nhã không chịu được, lên tiếng:
“Ê! Cậu suốt ngày chen hàng à?!”
Cậu con trai:
“Liên quan gì đến cô? Tôi có chen hàng của cô đâu!”
Ngô Thanh Nhã chống nạnh:
“Thấy việc bất bình, lên tiếng không được à?!”
Cậu con trai cãi lại:
“Đừng có làm mấy chuyện thừa thãi! Đây người ta còn chẳng nói gì, mắc mớ gì cô phải nói?!”
Ngô Thanh Nhã bắt đầu xắn tay áo:
“Ha! Tính khí của tôi mà đã không thích thì phải giải quyết ngay!”
Hứa Chi Hạ thấy tình hình không ổn, lập tức ôm lấy cánh tay của Ngô Thanh Nhã.
Ngô Thanh Nhã không vừa lòng:
“Cậu ta bắt nạt em! Chị đang giúp em đấy!!”
Hứa Chi Hạ đưa mắt nhìn Ngô Thanh Nhã rồi đứng trước Ngô Thanh Nhã, không hề nao núng:
“Tôi nhường chỗ cho anh là vì tôi tốt bụng, không có nghĩa là anh có thể bắt nạt tôi! Từ hôm nay trở đi tôi sẽ không nhường anh nữa! Nếu anh thật sự có việc gấp thì hãy đến sớm mà xếp hàng!!”
Cậu con trai không còn lý do nào để tiếp tục liền quay đầu rời đi.
Ngô Thanh Nhã cảm thấy sảng khoái, khoác tay lên vai Hứa Chi Hạ:
“Anh trai em nói em là quả hồng mềm mà xem ra cũng không phải thế.”
Hứa Chi Hạ trong lòng cảm thấy buồn cười, Tiêu Dã lại nói mình như vậy.
Nhưng cô vẫn thành thật giải thích với Ngô Thanh Nhã:
“Em biết anh ấy cố tình bắt nạt em, trong khi có rất nhiều người khác nhưng chỉ chen hàng của em chỉ vì em dễ bị bắt nạt. Em luôn nghĩ thua thiệt không sao, thực ra là vì em nhút nhát. Nhưng hôm nay có chị ở đây em mới có đủ dũng khí để cứng rắn lên.”
Ngô Thanh Nhã không thích người có tính cách yếu đuối, với tính khí của cô ấy, không thích là phải nói thẳng!
Nhưng Hứa Chi Hạ lại khiến cô ấy bất ngờ.
Cô cảm thấy Hứa Chi Hạ không phải yếu đuối, mà là ngoan ngoãn, khiến người ta thương yêu và thích thú.
Ngô Thanh Nhã: “Em dễ thương quá đi!”
Hứa Chi Hạ giơ ngón tay cái, đáp lại: “Chị Thanh Nhã, chị siêu ngầu!”
Ngô Thanh Nhã kiêu ngạo, ngẩng cao đầu:
“Đúng thế!”
Cuối tháng, Hứa Chính Khanh đến Ngọc Hòa.
Niềm bất ngờ của ông ấy cũng đến.
Ông ấy đã mua hai căn nhà trong cùng một khu chung cư ở Ngọc Hòa.
Một căn để tự mình ở.
Một căn cho Hứa Chi Hạ và Tiêu Dã.
Ông không ép họ nhận lấy, cũng không yêu cầu họ phải sống trong đó.
Chỉ muốn nói với họ rằng, với tư cách là một người ba, ông đã để lại cho họ một ngôi nhà để họ có thể tự do đi khám phá thế giới, và ông sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc cho họ.
Tối hôm đó lúc ăn cơm Hứa Chính Khanh lại say rượu.
Ông ôm Hứa Chi Hạ gọi “con gái ngoan”, nói lời xin lỗi.
Sau đó ông nằm trên giường khóc thút thít gọi “Thanh Thanh”.
Hứa Chi Hạ nhìn thấy Hứa Chính Khanh như vậy, lòng đầy thương xót. Cô cầm khăn lau mặt cho ông, lẩm bẩm: “Sau này, em sẽ không để ông ấy uống rượu nữa.”
Tiêu Dã đứng ở góc nhìn của đàn ông, phân tích: “Có thể đó cũng là một cách để ông ấy xả cảm xúc.”
Hứa Chi Hạ cầm khăn ướt ngước nhìn Tiêu Dã, đôi môi đầy đặn hơi phồng lên.
Tiêu Dã lười biếng tựa vào khung cửa, hai tay khoanh lại trước ngực. Khi bị ánh mắt mềm mại của cô nhìn chăm chú, anh buông tay xuống và cười: “Anh đâu có uống rượu!”
Ý là: Cô nhìn anh làm gì?
Hứa Chi Hạ đáp: “Anh hút thuốc!”
Lại nhắc đến chuyện này!
Từ lần Tiêu Dã đi Bắc Đô, Hứa Chi Hạ đã nhắc đến chuyện anh hút thuốc, Tiêu Dã đã cất thuốc đi nhưng Hứa Chi Hạ vẫn cứ để ý chuyện này.
Bây giờ anh ấy không được phép hút thuốc vào buổi sáng nữa.
Tiêu Dã bất lực: “Trước mặt em đâu có hút?”
Hứa Chi Hạ đắp mền cho Hứa Chính Khanh, ôm chiếc chậu đi ra khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô đặt chậu xuống, quay lại tựa vào Tiêu Dã rồi ôm lấy anh: “Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
Tiêu Dã không dễ bị lừa, nghiêm mặt cảnh cáo: “Đừng có giở trò này với anh!”
Hứa Chi Hạ không sợ: “Anh à~”
Tiêu Dã bị lời nói của cô làm cho xao động, nhắm mắt lại rồi tặc lưỡi một tiếng: “Bỏ thuốc không dễ đâu.”
Hứa Chi Hạ ôm chặt lấy eo anh, lắc lắc: “Thử đi mà.”
Tiêu Dã nhíu mày, không nhượng bộ: “Ngoài chuyện này ra, cái gì anh cũng đồng ý với em.”
Hứa Chi Hạ: “Ừ~ chỉ cái này thôi.”
Tiêu Dã khép mí mắt lại, quay mặt đi.
Hứa Chi Hạ đặt cằm lên ngực Tiêu Dã, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào anh.
Tiêu Dã lồng ngực nổi lên vài nhịp mạnh, mở mắt ra nhìn cô với vẻ mặt dữ dội.
Hứa Chi Hạ không hề sợ hãi.
Tiêu Dã bất ngờ véo má cô một cái, nghiến răng: “Anh sẽ từ từ bỏ thuốc.”
Hứa Chi Hạ cười.
“Thật là tổ tông của tôi!” Tiêu Dã nhăn mặt, cúi xuống, một tay ôm lấy Hứa Chi Hạ và bế cô lên, hôn mạnh lên môi cô, “Ai dạy em cái chiêu này thế?!”
Cái ôm này khiến Hứa Chi Hạ giật mình, tim đập nhanh hơn nhưng may mà Tiêu Dã giữ cô rất chặt khiến cô cảm thấy an toàn.
Cô cũng theo đà vòng chân qua hông anh, quàng tay qua cổ anh, lập tức biện hộ: “Em không có—”
Tiêu Dã ngẩng cằm lên hôn một cái thật mạnh cắt lời cô.
Hứa Chi Hạ lại nói: “Em chỉ là—”
Anh lại hôn, cắt ngang một lần nữa.
Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt tối tăm phản chiếu bóng dáng của cô.
Hứa Chi Hạ chớp mắt, ánh mắt hạ xuống môi mỏng của anh, dừng lại.
Môi anh khẽ mở ra.
Hứa Chi Hạ nuốt nước miếng, ngoan ngoãn hôn lên.
Sau Tết, thi thực hành.
Tiêu Dã đưa Hứa Chi Hạ đến trường thi đồng thời đón cả Ngô Thanh Nhã.
Sau khi thi xong, ba người cùng nhau ăn trưa ở một quán ăn gần trường thi.
Quán ăn món Tứ Xuyên.
Hứa Chi Hạ dùng nước trà để tráng chén cho cả ba.
Ngô Thanh Nhã một tay chống cằm, nhìn bóng dáng Tiêu Dã ở phía xa, không khỏi cảm thán: “Anh trai em đẹp trai thật.”
Hứa Chi Hạ ngây người một chút rồi nhìn theo ánh mắt của Ngô Thanh Nhã.
Tiêu Dã đang gọi món.
Chủ quán có chiều cao đến ngang ngực Tiêu Dã, chủ quán cầm thực đơn, tay chỉ vào thực đơn như đang giới thiệu.
Tiêu Dã cúi đầu nhìn thực đơn, khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét hàm rõ ràng.
Hôm nay, anh mặc quần jeans rộng màu cổ điền, áo len màu xám nhạt và một chiếc áo khoác da màu đen
Anh có bờ vai rộng, chiều cao vượt trội, chỉ riêng thân hình đã tạo ra sức hút mãnh liệt.
Ngô Thanh Nhã thở dài: “Lần đầu gặp cậu ấy, chị đã thấy cậu ấy đẹp trai rồi.”
Hứa Chi Hạ thu ánh mắt lại, muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Cho đến khi, Ngô Thanh Nhã nhìn thẳng vào mặt Hứa Chi Hạ: “Chi Hạ, anh trai em có bạn gái không?”
Hứa Chi Hạ nhìn chăm chú, gật đầu: “Có.”
Ngô Thanh Nhã lộ vẻ tiếc nuối: “À~”
Hứa Chi Hạ: “Là em.”