Vậy là cơn ác mộng chạy bộ buổi sáng của Hứa Chi Hạ chấm dứt.
Nhưng sữa thì vẫn phải uống sáng và tối.
Có một chuyện khiến Hứa Chi Hạ vừa buồn cười vừa bất lực.
Một hôm, Tiêu Dã về nhà mang cho cô một đôi giày thể thao.
Hứa Chi Hạ vui vẻ mở ra, phát hiện đó là một sản phẩm được quảng cáo trên ti vi
Người ta nói rằng đi đôi giày này sẽ massage huyệt chân và giúp tăng chiều cao.
Hứa Chi Hạ cảm thấy đi đôi giày này thật xấu hổ, vừa tức vừa buồn cười, nói: “Em không đi đâu, anh mang đi trả đi.”
Tiêu Dã nghiêm mặt: “Không trả được.”
Hứa Chi Hạ nhìn Tiêu Dã.
Hai giây.
Tiêu Dã với vẻ bất cần: “Nếu em nỡ thì cứ vứt đi.”
Hứa Chi Hạ chắc chắn không nỡ rồi, đôi giày gần 500 tệ lận mà.
Nhưng đúng là xấu hổ, cô chỉ mang được hai ngày thì bị Hoàng Mai phát hiện và chọc cười cả nửa ngày.
Không còn chạy bộ buổi sáng nữa, thỉnh thoảng hai người lại cùng đi ăn bánh đường ở quán quen.
Hứa Chi Hạ thích ăn, lúc nào cũng ăn đến mức cười híp cả mắt.
Tháng Mười Một, Hứa Chi Hạ đăng ký tham gia kỳ thi liên thông mỹ thuật.
Người khác đều đi tập huấn, chỉ có Hứa Chi Hạ không đi, đến gần ngày thi mà nói không lo lắng thì chắc chắn là nói dối.
Cô ủ rũ suốt hai ngày liền, tối về nhà, Tiêu Dã hỏi:
“Em dạo này sao thế?”
Hứa Chi Hạ không muốn biến phiền não của mình thành phiền não của anh, nên viện cớ: “Thầy ở phòng vẽ ra bài tập màu, em không có cảm hứng.”
Đối với người ngoại đạo như Tiêu Dã, chẳng phải chỉ là tô màu thôi sao?
Anh hỏi:”Ra đề gì?”
Hứa Chi Hạ: “Đèn vào buổi tối.”
“Đèn?” Tiêu Dã cười, “Cái này chẳng phải đơn giản sao?”
Tiêu Dã bóp phanh, quay đầu xe điện.
Hứa Chi Hạ tò mò hỏi: “Đi đâu vậy?”
Tiêu Dã: “Chở em đi hóng gió!”
Ở Ngọc Hòa có một con phố sầm uất, đèn đuốc sáng trưng.
Tiêu Dã chở Hứa Chi Hạ chạy chầm chậm qua con phố ấy.
Đèn neon rực rỡ, âm nhạc rì rầm, các quán bar san sát.
Tiếng cười nói rộn ràng của mọi người.
Nhưng không phải ai cũng vui.
Có người uống say, nôn bên đường, vừa nôn vừa khóc.
Tiêu Dã dừng xe, hơi nghiêng đầu: “Nhiều đèn không?”
Hứa Chi Hạ nhìn xung quanh, mắt sáng lên: “Nhiều.”
Tiêu Dã: “Có cảm hứng chưa?”
Hứa Chi Hạ: “Có rồi.”
Tiêu Dã liếc người say nôn bên cạnh, nhíu mày: “Em uống rượu bao giờ chưa?”
Hứa Chi Hạ thành thật: “Em chỉ uống bia thôi, đắng lắm, không ngon, không biết các loại rượu khác có ngon không.”
Hồi nhỏ, cô từng bị người làng trêu chọc bắt uống thử một ngụm bia lạnh.
Trong ấn tượng của cô, bia rất đắng, rất khó uống.
Tiêu Dã cứng rắn: “Không được uống! Ai rủ cũng không được!”
Nhưng anh lại không muốn quá bảo thủ:
“Nếu muốn uống, sau này lớn lên tôi dẫn đi uống!”
Hứa Chi Hạ gật đầu: “Được!”
Giây tiếp theo, cô hơi nghiêng đầu, giọng có vẻ ám chỉ: “Anh, em lớp 12 rồi mà.”
Chẳng lẽ, vẫn chưa được coi là lớn?
Tiêu Dã: “Vội gì? Đợi hai năm nữa!”
Hai năm nữa, cô sẽ 18 tuổi.
Là một người trưởng thành thực sự.
Hứa Chi Hạ đột nhiên có chút mong chờ: “Được.”
Tiêu Dã xuống xe, dựng chân chống: “Em tìm cảm hứng thêm đi, tôi đi hút điếu thuốc.”
Nói rồi, anh đi về phía bờ sông.
Hứa Chi Hạ nhìn con phố, tưởng tượng về bức tranh mình sẽ vẽ.
Hai năm nữa, có một ngày nào đó, Tiêu Dã sẽ dẫn cô vào một quán bar nào đó trên con phố này.
Chỉ có cô và anh.
Sau đó, cô sẽ nếm thử các loại rượu, loại thì ngọt, loại thì đắng.
Khi cô nhăn mặt vì đắng, chắc chắn anh sẽ cười cô, đúng không?
Nhất định là sẽ cười!
Nghĩ đến đây, Hứa Chi Hạ bật cười.
Cô quay đầu nhìn Tiêu Dã.
Tiêu Dã đứng bên bờ sông, dáng người cao gầy, trông rất đẹp.
Anh mặc áo khoác chống nước màu đen, quần kaki xanh quân đội, đi đôi bốt Martin màu đen.
Làn da màu đồng, đầu đinh, ngũ quan sắc nét.
Anh nhìn về phía xa, ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi môi mỏng mở ra, nhả khói.
Một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng tiến lại gần Tiêu Dã, nở nụ cười rất ngọt ngào.
Tiêu Dã tựa vào lan can đá bên sông, ung dung nói chuyện với cô gái.
Một lát sau, cô gái đưa tay về phía mặt Tiêu Dã.
Tim Hứa Chi Hạ thắt lại.
Tiêu Dã giơ tay kẹp điếu thuốc lên, chặn lại, nụ cười trên mặt anh biến mất.
Cô gái tiu nghỉu bỏ đi.
Hứa Chi Hạ lập tức chạy tới:”Anh, em muốn về nhà.”
Tiêu Dã còn chưa hút hết điếu thuốc nhưng cũng chiều cô, dập tắt thuốc: “Đi thôi!”
Buổi “đi hóng gió” tối hôm đó đã phần nào xua tan nỗi lo lắng trong lòng Hứa Chi Hạ.
Sau đó, cô vẽ lại con phố ấy trong bài tập của mình.
Con phố dọc theo bờ sông với hàng quán bar san sát, cảnh gần rõ nét, cảnh xa mờ ảo, tạo cảm giác như một khung hình máy quay.
Dù chỉ là bức phác họa nhưng vẫn thấy được chiều sâu và sự rực rỡ.
Tiêu Dã nhìn bức tranh của Hứa Chi Hạ, khẽ nhướng mày: “Vẽ quán bar à?”
Hứa Chi Hạ gật đầu: “Ừm.”
Tiêu Dã: “Vẽ cái này làm gì? Thật sự muốn uống rượu à?”
“Không phải.” Hứa Chi Hạ giải thích, “Bài tập, vẽ phác họa phố phường thôi.”
Nói rồi, cô chỉ vào tấm biển trước cửa quán bar trong tranh: “Anh, em quên mất tên quán bar rồi.”
Tiêu Dã bật cười, hỏi lại: “Sao anh nhớ được?”
Hứa Chi Hạ thản nhiên: “Thì anh nghĩ giúp em cái tên đi.”
Tiêu Dã chậc lưỡi: “Sao lười thế? Tự nghĩ đi!”
Sau này, Tiêu Dã nhìn thấy tên quán bar trong tranh của cô.
—— “Mua say.”
Tiêu Dã bật cười.
Anh cười cô nghĩ đơn giản quá.
“Mua say…” Cô không hài lòng, lẩm bẩm, “Em thấy cái tên này cũng thú vị mà.”
Sinh nhật 20 tuổi của Tiêu Dã, Hứa Chi Hạ có kỳ thi giữa kỳ.
Sinh nhật với Tiêu Dã mà nói, không quan trọng.
Nhưng tối hôm đó khi về nhà, căn phòng tối om, trên bàn có một chiếc bánh kem nhỏ.
Trên bánh cắm cây nến, ánh lửa leo lắt.
Anh bình thản thay giày.
Hứa Chi Hạ bưng chiếc bánh kem lên, ánh nến phản chiếu trong đôi mắt tròn xoe của cô.
Cô tiến lại gần anh: “Anh, ước một điều đi!”
Tiêu Dã cảm thấy việc này thật sáo rỗng, từ chối: “Không!”
Anh quay người bước đi.
Hứa Chi Hạ bám theo: “Anh~”
Tiêu Dã có vẻ bực mình, quay lại, thổi tắt nến: “Trẻ con!”
Ngày trước kỳ thi liên thông, Hứa Chi Hạ đến kỳ kinh nguyệt.
Tiêu Dã đưa Hứa Chi Hạ đến trường thi.
Đến cổng, Tiêu Dã đặt hộp màu xuống, tháo chiếc túi đựng tranh chuyên dụng khỏi lưng mình. Khi Hứa Chi Hạ quay lại, anh đeo chiếc túi lên lưng cô.
Hành động tự nhiên và thuần thục.
Tiêu Dã hỏi: “Uống thuốc giảm đau rồi, thấy đỡ chút nào chưa?”
Hứa Chi Hạ đã không còn phân biệt được bụng dưới của mình có đau hay không, vì sự căng thẳng còn nhiều hơn.
Cô quay lại, cầm chặt thẻ dự thi treo trước ngực, lo lắng nói: “Anh, nếu em thi không đậu thì sao?”
Bình thường, Tiêu Dã sẽ trêu cô một câu: “Không phải em tự tin lắm à? Giờ sợ rồi?”