Tiêu Dã nói.
Hứa Chi Hạ cứng đờ, phản ứng mất một lúc lâu.
Tiêu Dã cong ngón tay, nhẹ nhàng gạt giọt nước mắt còn vương trên cằm của Hứa Chi Hạ, ngước mắt nhìn cô, giọng khàn đi: “Đừng khóc, thật sự không có.”
Người trước mặt.
Hành động.
Lời nói.
Mọi thứ đều là những điều mà Hứa Chi Hạ không thể ngừng khao khát.
Nhưng cô vẫn còn lý trí.
Cô hất tay Tiêu Dã ra, lớn tiếng phản bác: “Rõ ràng tôi đã nghe thấy, trong điện thoại tôi nghe được hết—”
Cơn đau đột ngột nhói lên ở bụng dưới.
Hứa Chi Hạ đau đến mức không nói nổi. Gương mặt nhỏ nhăn lại, cô ôm bụng, định ngồi xổm xuống đất.
Cô chưa kịp ngồi xuống thì đã bị Tiêu Dã ôm ngang người.
Hứa Chi Hạ đau đến nỗi không còn sức phản kháng.
Nhưng khi vừa được đặt lên giường, cô trừng mắt nhìn Tiêu Dã, giọng yếu ớt, không có chút đe dọa nào: “Anh định làm gì?”
Tiêu Dã kéo mền đắp lên bụng dưới của cô: “Em nằm nghỉ một chút đi, anh đi lấy thuốc giảm đau cho em nhé?”
Hứa Chi Hạ mím môi, không nói gì, quay mặt đi.
Tiêu Dã quay người ra ngoài lấy thuốc giảm đau, rất nhanh đã quay lại.
Hứa Chi Hạ nhận lấy viên thuốc và ly nước ấm, uống xong.
Tiêu Dã hỏi: “Khi nào em bắt đầu phải uống đến hai viên thuốc giảm đau vậy?”
Hứa Chi Hạ không nhìn anh: “Không liên quan đến anh.”
Tiêu Dã nhắm mắt lại, sau đó đưa tay nhận lấy ly nước: “Hạ Hạ, em nằm nghỉ một chút đi.”
Hứa Chi Hạ không muốn.
Những lời của Tiêu Dã lại khiến cô nhớ ra, cô không muốn ở lại đây.
Cô ôm bụng, vừa định ngồi dậy.
Tiêu Dã nhíu mày: “Hứa Chi Hạ.”
Hứa Chi Hạ với đôi mắt ướt át nhìn anh.
Tiêu Dã lập tức hạ giọng, dịu dàng: “Tiểu tổ tông à, em đau thế này rồi, nghỉ ngơi chút rồi hẵng đi, anh không giữ em đâu, được không?”
Hứa Chi Hạ thật sự đau.
Bây giờ mà đi, cô cũng không chắc mình có thể không ngất trên đường.
Cô kéo mép mền, nằm nghiêng, quay lưng về phía Tiêu Dã.
Tiêu Dã thở dài một tiếng, cúi người, đặt ly nước lên bàn đầu giường.
Anh ngồi xuống, nệm lún xuống nhẹ nhàng.
Hứa Chi Hạ siết chặt bàn tay nhỏ, nhắm mắt lại, hàng mi ướt mỏng manh run rẩy.
Tiêu Dã nhìn xuống, thấy mép váy của Hứa Chi Hạ bị gập lại, anh chống tay lên giường, vươn tay ra chỉnh lại.
Váy lướt nhẹ qua da chân.
Hứa Chi Hạ cảm thấy không thoải mái, mở mắt ra, quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiêu Dã.
Tiêu Dã “chậc” một tiếng, rụt tay về, ý bảo sẽ không chạm nữa.
Hứa Chi Hạ quay đầu lại, nhắm mắt.
Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tiêu Dã nhìn lên trần nhà không biết nên nói gì, cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Dường như dù bắt đầu từ đâu, cũng sẽ kéo đến chuyện của Tiêu Cường.
Nhưng chuyện đó chưa thể nói ra.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, Tiêu Dã dựa lưng vào đầu giường, nghiêng đầu hỏi: “Hạ Hạ, em nói là nghe thấy, là cuộc gọi ba năm trước, đúng không?”
Hứa Chi Hạ không động đậy, cũng không đáp.
“Đó là…” Tiêu Dã cố gắng chỉnh sửa câu chuyện, “…một y tá. Lúc đó anh bị thương ở bụng, cô ấy bảo anh tháo thắt lưng để bôi thuốc.”
Hứa Chi Hạ không phản ứng trước lời giải thích của anh.
Tiêu Dã bỗng ngồi thẳng dậy, nệm rung nhẹ, nói: “Hay là anh cởi áo cho em xem, được không? Anh thật sự bị thương mà.”
Hứa Chi Hạ đáp: “Không xem.”
Tiêu Dã dừng lại hai giây, chống tay lên giường, vòng tay qua kéo nhẹ bàn tay nhỏ của cô: “Vậy em sờ thử xem, được không? Thật sự có vết thương mà.”
“Không!” Hứa Chi Hạ từ chối dứt khoát, giật tay ra, “Anh không được ngồi ở đây.”
Tiêu Dã nhắm mắt lại, nghiến nhẹ hàm dưới, ngoan ngoãn đứng lên: “Được, không ngồi nữa.”
Tiêu Dã ngồi xuống sàn, vẫn nhìn Hứa Chi Hạ.
Mái tóc cô mềm mại, óng ánh, xõa trên chiếc gối màu xám đậm, từ góc nhìn này, tóc cô ánh lên một quầng sáng đẹp mắt.
Tiêu Dã dần bình tĩnh lại: “Hứa Chi Hạ, anh thích em.”
Anh lắc đầu, sửa lại: “Hứa Chi Hạ, anh yêu em.”
Hứa Chi Hạ từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào cánh cửa kính trượt trước mặt.
Tấm rèm chắn ánh sáng kéo hờ, ngoài ban công, ánh sáng lấp lánh khắp nơi.
Giọng nói của Tiêu Dã vọng lại từ sau lưng: “Trước khi đến núi Dê anh đã yêu em rồi.”
Tiêu Dã nhẹ nhàng hạ hàng mi, thành thật nói: “Hứa Chi Hạ, em sẽ bay rất cao, sẽ đi rất xa, còn anh cả đời này chỉ ở lại Ngọc Hòa quanh quẩn với những chiếc xe cũ nát. Vì vậy, anh không dám…”
Nước mắt Hứa Chi Hạ lặng lẽ chảy xuống thấm ướt gối.
Tiêu Dã ngẩng đầu, yết hầu nổi cao, giọng khàn đi: “Đêm đó, anh đã uống say…”
Nghe đến đây, tim Hứa Chi Hạ thắt lại.
Tiêu Dã nói: “Anh tưởng đó là mơ, bởi vì trong giấc mơ của anh, em mặc chiếc váy ngủ màu trắng, được anh ôm vào lòng, hôn…”
Phần sau, Tiêu Dã không nói nữa.
Anh hít một hơi: “Lúc đó dù có say, nhưng anh hôn em, là vì em. Bất kể trong mơ hay ngoài đời thực đều là em…”
Anh ngừng lại một chút: “Từ trước đến giờ, luôn chỉ có em.”
Tiêu Dã tiếp tục: “Hạ Hạ, em là bảo vật quý giá nhất trong cuộc đời anh. Anh không muốn em bị tổn thương, cũng không muốn vì anh mà cuộc sống của em đi sai hướng. Anh muốn em đứng trên một sân khấu lớn, thực hiện ước mơ của mình. Anh muốn em thật xinh đẹp, thật trong trẻo.”
Hứa Chi Hạ khóc đến mức bờ vai run rẩy.
Yết hầu Tiêu Dã chuyển động, giọng khàn nghẹn: “Hạ Hạ, những lời anh nói lúc đó đều không phải thật. Lúc đó anh không đủ khả năng để yêu em, nên mới… đẩy em ra.”
Những lời Tiêu Dã nói năm đó, Hứa Chi Hạ đã phân tích không biết bao nhiêu lần.
Cô không tin.
Trong những lúc yếu lòng, cô không tin.
Thậm chí vắt óc tìm lý do, tìm lời biện hộ.
Nhưng khi lý trí quay lại, cô lại buộc phải tin.
Những lời đó.
Và cả số tiền 2 triệu dùng để cắt đứt quá khứ giữa hai người.
Cô còn lý do gì để không tin?
Tiêu Dã gọi: “Hạ Hạ.”
Hứa Chi Hạ ngừng thở, lặng lẽ lắng nghe.
Tiêu Dã: “Chúng ta bắt đầu lại, được không?”
Những lời của Tiêu Dã.
Giống như những gì Hứa Chi Hạ từng mơ tưởng trong giấc mơ.
Anh không bỏ rơi cô, anh thật sự yêu cô, những gì anh nói và làm năm đó đều có nỗi khổ tâm, có lý do, là vì muốn tốt cho cô…
Nhưng khi những điều đó thật sự thành hiện thực, cô lại như bừng tỉnh.
Cô hoàn toàn không thể chấp nhận lời giải thích này.
Tiêu Dã không nghe thấy tiếng của Hứa Chi Hạ, chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống giường: “Hạ Hạ, được không?”
Hứa Chi Hạ nhắm mắt lại, giọng yếu ớt nhưng kiên định: “Không được.”
Hứa Chi Hạ hít mũi một cái: “Anh nghĩ bây giờ anh có khả năng yêu tôi, thì đến yêu tôi. Có phải nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện, anh lại tự ý bỏ tôi, lấy danh nghĩa không làm lỡ dở tôi, là vì tốt cho tôi mà bỏ tôi đúng không?”
“Không phải!” Tiêu Dã nói, “Hạ Hạ, sẽ không có chuyện đó nữa. Mọi thứ đã…”
Anh ngừng lại, chuyển lời: “Hạ Hạ, anh đảm bảo!”
Hứa Chi Hạ siết chặt góc chăn, khó khăn hỏi: “Tiêu Dã, anh nói anh đẩy tôi ra là vì muốn tốt cho tôi, vậy là anh nghĩ tôi vô dụng? Hay anh nghĩ tôi không chịu được khổ?”
Tiêu Dã cứng họng: “Không phải…”
“Phải!” Hứa Chi Hạ khẳng định, “Anh hoàn toàn không coi trọng tôi!”
Vì vậy, anh mới tự ý đẩy tôi ra.
Anh đã xúc phạm tình yêu của tôi.
Cũng xem nhẹ con người tôi.
Tiêu Dã vội vàng: “Thật sự không phải…”
Hứa Chi Hạ ngắt lời anh: “Tiêu Dã, thật ra người nên xem thường anh là tôi!”
Cô bật khóc, mắng: “Đồ ích kỷ! Đồ hèn nhát! Hu hu… tôi xem thường anh! Hu hu… không được! Hu hu hu… tôi nói không được! Tôi nói không được!”
Tiêu Dã quỳ một chân xuống, cúi người, dùng cánh tay ôm lấy Hứa Chi Hạ từ sau lưng: “Đừng khóc, bảo bối… đừng khóc! Em nói không được thì không được, em nói gì cũng được, em không vui, không thích, em cứ từ chối anh, đều được…”
Hứa Chi Hạ nhỏ bé vùng vẫy trong lồng ngực rộng lớn của anh: “Buông ra…”
“Em muốn đánh, muốn mắng, muốn trút giận, muốn sai khiến anh… đều được.” Tiêu Dã dụi mũi vào mái tóc Hứa Chi Hạ, cầu xin: “Chỉ cần được ở bên em thôi, được không?”