Giống như bị thứ gì đó đập vào.
Hứa Chi Hạ đi vào theo.
Trong phòng không bật đèn, không quá sáng, đồ đạc và thiết bị điện tử có vẻ đã cũ, tạo cảm giác tối tăm và xập xệ.
Còn có một mùi không mấy dễ chịu.
Tiêu Dã đi đến giữa phòng khách, cúi xuống nâng chiếc ghế bị đổ lên rồi kéo sang một bên.
Hứa Chi Hạ ngây người nhìn chiếc ghế.
“Hứa Chi Hạ.” Tiêu Dã đứng trước bàn trà, gọi.
Hứa Chi Hạ vội vàng đi qua.
Hộp thuốc đã mở, chai cồn sát trùng để ở bên cạnh, bông gòn cũng nằm đó.
Hứa Chi Hạ tháo lớp giấy bọc trên ngón trỏ ra, lộ ra vết thương hơi sưng.
Tiêu Dã nhíu mày, lấy băng cá nhân ra, xé lớp giấy rồi đưa cho Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ nhận lấy.
Vì chỉ dùng một tay, động tác cô vụng về.
Tiêu Dã chú ý thấy, đá nhẹ chiếc ghế nhỏ vào gót chân cô, tay quét qua mặt ghế: “Ngồi đi.”
Anh chìa tay, ngón tay khẽ gập: “Đưa đây.”
Hứa Chi Hạ mất vài giây phản ứng, đưa miếng băng cá nhân cho Tiêu Dã rồi ngồi xuống.
Tiêu Dã mở lớp giấy băng cá nhân, cẩn thận dán lên vết thương cho cô.
Ngón tay cô quả thật rất nhỏ nhắn.
Tiêu Dã nghĩ vậy.
“Xong rồi.”
Hứa Chi Hạ gật đầu, nhưng không có ý định rời đi: “Vết thương trên lưng anh, chắc anh tự bôi thuốc không tiện?”
Tiêu Dã ngước mắt lên.
Hứa Chi Hạ chủ động đề nghị: “Em giúp anh nhé?”
Tiêu Dã không từ chối.
Anh đứng lên, với tay kéo áo ba lỗ qua đầu, cởi nhanh chóng.
Anh ném áo lên ghế sô pha, xoay người ngồi xuống, hơi cúi lưng, khuỷu tay chống lên đầu gối, lưng duỗi thẳng.
Mặt Hứa Chi Hạ thoáng đỏ, bất giác đứng ngây ra.
Dù trước đây ở làng, nhất là vào mùa hè, đàn ông thường không mặc áo vì nóng.
Nhưng cảm giác bây giờ lại hoàn toàn khác.
Có phải vì hai người chưa thân quen?
Dù sao cảm giác này cũng khó diễn tả.
Tiêu Dã hơi ngoảnh đầu: “Sao vậy?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu: “Không sao.”
Cô cầm bông tăm, cẩn thận thoa thuốc lên chỗ rỉ máu.
Cô nhìn mà thấy đau, nhưng Tiêu Dã không hề kêu một tiếng.
Nhìn những vết sẹo đã lành trên lưng anh, Hứa Chi Hạ dần hiểu tại sao anh có thể im lặng chịu đựng như vậy.
Hứa Chi Hạ tỉ mỉ bôi thuốc xong, chu đáo hỏi: “Anh còn chỗ nào bị thương không?”
Tiêu Dã lắc đầu, cầm áo trên ghế sô pha, định mặc vào, nhưng nhớ ra thuốc chưa khô nên lại bỏ xuống.
Anh quay lại: “Em về trước đi. Ông ta không biết sẽ về lúc nào.”
“Ông” mà Tiêu Dã nhắc đến chính là Tiêu Cường.
Hứa Chi Hạ gật đầu, đặt lọ thuốc xuống.
Cô bước đi được vài bước lại dừng lại.
Quay đầu: “Cái đó…”
Tiêu Dã dường như đã quen với tính cách chậm rãi của Hứa Chi Hạ, liếc cô một cái rồi quay lại thu dọn đồ, chờ cô nói tiếp.
Hứa Chi Hạ liếm môi: “Bây giờ bọn họ không bắt nạt em nữa.”
Lời này không đầu không đuôi, Tiêu Dã ngẫm một lát, khẽ nhếch môi: “Thế không phải tốt sao?”
Hứa Chi Hạ: “Em nghĩ anh nói đúng!”
Tiêu Dã ngước nhìn cô, hơi nhíu mắt đầy thắc mắc: “Hả?”
Hứa Chi Hạ: “Phải phản kháng!”
Nói xong, cô tự nhủ đầy quyết tâm, gật đầu rồi rời đi.
Thực ra, Hứa Chi Hạ biết rằng việc phản kháng không dễ dàng như vậy.
Nó cần một cơ hội để vượt qua nỗi sợ hãi.
Với cô, đó chính là mẹ mình.
Nhưng với Tiêu Dã thì sao?
Buổi tối, Phương Thanh về nhà, Hứa Chi Hạ kể với mẹ rằng Tiêu Cường đã trở lại, hơn nữa còn đánh Tiêu Dã. Buổi chiều hắn đưa người phụ nữ kia ra ngoài ăn, giờ vẫn chưa về.
Tiêu Dã đối với Phương Thanh mà nói, có thể nói là ân nhân cứu mạng.
Cô đã không còn nhìn nhận sự việc với thái độ như trước.
Nhưng việc này không phải cô có thể đơn phương quyết định, ít nhất cần Tiêu Dã sẵn sàng và phối hợp.
Phương Thanh suy nghĩ một lúc, rồi đi gõ cửa.
Cô đề nghị Tiêu Dã lên sân thượng trò chuyện.
Hứa Chi Hạ luôn chú ý âm thanh bên ngoài, nghe thấy tiếng bước chân từ trên sân thượng xuống, vội vàng chạy ra cửa.
Âm thanh ngoài ngoài cửa, có vẻ cuộc trò chuyện mấy tốt đẹp
Phương Thanh chạy theo từ phía sau, giọng gấp gáp: “Tiêu Dã, cô biết! Đã có rất nhiều người từng nói sẽ giúp cháu! Nhưng lần này, cháu có thể tin cô một lần được không?”
Tiêu Dã không mấy cảm động: “Cháu dựa vào đâu mà phải tin cô?”
Phương Thanh níu lấy Tiêu Dã: “Cũng giống như đêm đó khi cô gặp chuyện, cháu nghe thấy tiếng liền lao tới, nhưng lúc đó cháu đâu biết mình sẽ đối diện với nguy hiểm gì, phải không?”
Tiêu Dã: “…”
Phương Thanh nói tiếp: “Nhưng cháu vẫn chọn cứu cô.”
Cách nói “lấy lòng đổi lòng” thật khó không làm người ta cảm động.
Phương Thanh nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Cô thật sự muốn giúp cháu!”
Nghe thấy tiếng bước chân dần nhỏ lại, hai người lại đi lên sân thượng.
Khi Phương Thanh về nhà, Hứa Chi Hạ không kìm được mà hỏi ngay.
Phương Thanh nói rằng vừa rồi cô và Tiêu Dã đã nói rất nhiều chuyện.
Tiêu Dã không phản kháng vì nhiều lý do. Ban đầu là do cậu ấy còn nhỏ, sự chênh lệch sức mạnh quá lớn khiến cậu không thể phản kháng, và cũng không có ai thật sự giúp đỡ cậu. Những trận đòn liên tiếp đã khiến cậu sợ hãi, những bóng ma tích tụ qua thời gian khiến cậu không dám đứng lên chống trả.
Một lý do quan trọng khác là bà nội của Tiêu Dã bị liệt nằm trên giường.
Có lần Tiêu Dã đã tự vệ khi bị Tiêu Cường đánh, nhưng hắn lập tức không chút nhân tính mà trút giận lên mẹ ruột của mình. Hắn lôi người bà liệt giường xuống đất, nhẫn tâm tát bà.
Dù bà không thể cử động, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Bị chính con trai của mình ra tay đánh đập, trong lòng bà đau đớn biết chừng nào.
Những điều này khiến Tiêu Dã chỉ có thể chịu đựng trước Tiêu Cường. Cậu không thể phản kháng, cũng không thể thoát khỏi.
Hứa Chi Hạ lo lắng hỏi: “Mẹ, chúng ta nên giúp anh ấy như thế nào?”
Trở ngại lớn nhất của việc này chính là mối quan hệ huyết thống giữa hai người.
Ba con.
Hắn có quyền và nghĩa vụ giáo dục Tiêu Dã.
Tấm khiên che chắn bẩm sinh này đã trở thành vũ khí gây thương tổn.
Phương Thanh thở dài: “Mẹ vừa nói với Tiêu Dã rằng không thể tiếp tục im lặng trước bạo lực như trước nữa. Dù ngay lúc đó không thể phản kháng, nhưng sau đó nhất định phải đi kiểm tra vết thương, phải để lại chứng cứ về việc Tiêu Cường bạo hành gia đình.”
Hứa Chi Hạ nghi ngờ: “Anh ấy sẽ đồng ý sao?”
Phương Thanh mỉm cười nhẹ nhàng, gật đầu: “Cậu ấy nói rằng không có ích gì, rằng nếu cậu ấy chưa bị đánh chết thì sẽ không có tác dụng gì, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn gật đầu.”
Nói đến đây, Phương Thanh lại thở dài: “Mẹ cũng chưa chắc chắn về cách giải quyết, nhưng ngày kia là thứ bảy, buổi chiều mẹ tan làm sớm, mẹ sẽ đi hỏi luật sư xem phải làm sao.”
Chuyện này không thể vội được.
Hứa Chi Hạ đồng ý gật đầu.
Phương Thanh vỗ nhẹ lên má Hứa Chi Hạ, ánh mắt dịu dàng: “Hạ Hạ, con có nghĩ mẹ quá tự tin không?”
Hứa Chi Hạ lắc đầu thật mạnh.
Sự ngoan ngoãn của con gái làm Phương Thanh bật cười.
Thứ bảy, Hứa Chi Hạ đi học vẽ, trong lòng cứ lo lắng về việc Phương Thanh hôm nay đi hỏi ý kiến luật sư.
Phương Thanh sau khi hỏi xong liền đến đón Hứa Chi Hạ ở lớp vẽ để về nhà cùng nhau.
Luật sư nói rằng quan hệ gia đình tuy là một tấm khiên che chắn cho bạo lực gia đình, nhưng những năm gần đây đã có nhiều trường hợp được kết án thành công, tư pháp cũng dần chú trọng đến những người bị tổn thương trong lĩnh vực này.
Phương Thanh định tối nay sẽ trò chuyện kỹ hơn với Tiêu Dã về việc này.
Trên đường về, hai mẹ con tâm trạng khá tốt vì vấn đề đã có hướng giải quyết, họ còn ghé qua quầy hàng mua tai heo trộn gỏi.
Khi hai người về đến tầng bốn, họ nghe thấy tiếng kính vỡ từ trên lầu vọng xuống.
Hai mẹ con vội vàng chạy lên lầu.
Phương Thanh mở cửa, đẩy Hứa Chi Hạ vào nhà rồi đóng cửa lại.
Cô lao sang cửa đối diện, đập mạnh vào cửa sắt: “Này! Anh không được đánh người!!”
Tiếng động lớn lẫn lộn vang vọng khắp hành lang.
Hứa Chi Hạ đã cầm sẵn chổi.
Cô đứng sau mắt mèo, tim đập thình thịch.
Đột nhiên, cửa đối diện mở ra, Tiêu Cường mặt mày dữ tợn: “Con mụ này! Muốn chết à?!”
Khi bạo lực xảy ra, mọi thứ đều trở nên điên cuồng.
Phương Thanh sợ hãi lùi lại hai bước.
Hứa Chi Hạ vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho cứng đờ, tay chân không còn là của mình nữa.