Lý Chí Minh và Lưu Thành Khâm chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Tiêu Dã ngồi thẳng người, gõ phím: [Ở ký túc xá à?]
Hạ Hạ: [Chưa về.]
Tiêu Dã: [Khi nào về?]
Hạ Hạ: [Sắp rồi, đang thu dọn đồ.]
Tiêu Dã hỏi rõ hơn: [Khi nào về Ngọc Hòa?]
Hạ Hạ: [Tuần sau thi xong sẽ về.]
Tiêu Dã: [Đã đặt vé chưa?]
Hạ Hạ: [Đặt rồi.]
Tiêu Dã: [Cho tôi xem.]
Hạ Hạ: [Giờ em hơi bẩn.]
Tiêu Dã: [?]
Hạ Hạ: [Được, đợi chút.]
Vừa lúc đó, Cương Tử cầm ly rượu đi tới: “Anh Dã, em chưa uống với anh lần nào, nào, cạn ly!”
Tiêu Dã đang chăm chú nhìn điện thoại, nhấc ly lên, cụng một cái, nhấp một ngụm: “Cậu mới mười tám phải không? Uống ít thôi!”
Cương Tử cười: “Chỉ một ly thôi, uống nhiều về mẹ em lại cầm móc áo phạt em, hehe.”
Tiêu Dã khẽ nhếch khóe miệng: “Ừ.”
Trên điện thoại, Hứa Chi Hạ gửi ảnh đến.
Tiêu Dã đưa ngón tay chạm môi, che đi nụ cười.
Anh mở ảnh ra xem.
Hứa Chi Hạ đang ở trong một phòng vẽ đầy giá vẽ, trên người mặc áo mỏng, thắt tạp dề, dính đầy màu vẽ.
Tóc buộc đuôi ngựa thấp, vài lọn tóc rơi bên tai.
Trông hiền lành, ngoan ngoãn.
Tiêu Dã khẽ hắng giọng, buông tay, gõ phím: [Tôi bảo xem vé máy bay mà.]
Ở đầu bên kia, Hứa Chi Hạ nhìn tin nhắn này, tai đỏ bừng.
Thực ra, cũng không trách Hứa Chi Hạ hiểu nhầm. Cô đang bận thu dọn phòng vẽ, tâm trí có phần phân tán, mà Tiêu Dã lúc nào cũng nói rất ngắn gọn. Mỗi lần muốn nhìn cô, anh đều chỉ nhắn: [Cho tôi xem.]
Sau khi gửi lịch trình của mình cho anh, Hứa Chi Hạ mở lại tấm ảnh tự chụp vừa nãy.
Cô không quá hài lòng vì phát hiện tóc vẫn hơi rối.
Nhưng đôi môi thì rất đẹp, bởi vì cô đã tô son dưỡng đổi màu, hồng nhạt, căng bóng.
Không biết anh có nhận ra không.
Tiêu Dã: [Ừ, đến lúc đó tôi sẽ đến đón.]
Hứa Chi Hạ cầm điện thoại, khóe miệng cong lên thành một đường cong đẹp: [Ừm.]
Đã gần nửa năm rồi.
Gần nửa năm Hứa Chi Hạ không gặp Tiêu Dã, cảm xúc trong lòng dường như không thể diễn tả nổi.
Thật ra, cô đã vài lần muốn gửi cho Tiêu Dã một tin nhắn: [cho em xem.]
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua. Cô không thể nào dám gửi thật.
Cô chưa đến mức tự đánh giá bản thân quá cao như vậy.
Tiêu Dã làm sao có thể gửi ảnh tự chụp cho cô được chứ?
Nghĩ đến thôi cũng giống như trời sắp mưa đỏ.
(Mưa đỏ hay còn gọi là mưa máu là một hiện tượng nước từ trên trời rơi xuống giống mưa, nhưng lại có màu đỏ giống như máu. Đây là hiện tượng thiên nhiên hiếm thấy)
Ngày Hứa Chi Hạ về Ngọc Hòa, cô phấn khích đến mức không thể ngủ được, trời còn chưa sáng đã dậy, rồi nhờ Bạch Hân giúp trang điểm nhẹ.
Nhưng hôm đó thời tiết không chiều lòng người, Bắc Đô có tuyết, chuyến bay bị trì hoãn, khi Hứa Chi Hạ đáp xuống Ngọc Hòa đã là nửa đêm.
Điện thoại cô hết pin, không liên lạc được với ai.
Cảm giác hồi hộp vì sắp được gặp anh nhanh chóng bị lo lắng che lấp.
Hứa Chi Hạ lấy được hành lý, nhanh chóng đi ra ngoài.
Sân bay rộng lớn và trống trải, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe hành lý lăn vội vã.
Cô nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Dã.
“Chi Hạ!” Từ phía sau có tiếng gọi.
Hứa Chi Hạ quay đầu lại.
Là Tiêu Dã và Lý Chí Minh.
Hai người đứng phía sau hàng rào bảo vệ.
Dù Lý Chí Minh đang vẫy tay rất nhiệt tình, nhưng trong mắt Hứa Chi Hạ chỉ có thể thấy hình bóng của Tiêu Dã.
Tiêu Dã mặc một chiếc quần jeans đen, áo khoác da, bên trong là áo thun.
Anh hơi cúi lưng, khuỷu tay đặt trên hàng rào, cằm hơi ngẩng lên, khóe môi vẽ một nụ cười nhạt.
Anh liếc nhìn cô, nhướng mày khi thấy cô đứng ngẩn ra.
Hứa Chi Hạ bối rối, cảm xúc trong lòng như muốn trào ra.
Cô kéo vali, chạy về phía anh, vòng qua hàng rào.
Thấy cô chạy ra, Tiêu Dã bước lên đón.
Cô mặc một chiếc áo phao ngắn màu vàng nhạt, quần jeans sáng màu và đôi bốt tuyết nửa ống.
Khi chạy, hai quả bông bên cạnh giày cô nảy lên xuống.
Chiếc khăn quàng cổ màu trắng sữa quấn quanh cổ vì chạy mà lỏng ra, một đầu rơi xuống vai, được cô nắm chặt trong tay.
Khi Hứa Chi Hạ cười và lao về phía anh, Tiêu Dã đưa tay ra định nhận vali giúp cô.
Nhưng Hứa Chi Hạ không giảm tốc độ, trực tiếp lao vào lòng anh.
Cô ôm chầm lấy anh.
Vừa phấn khích, vừa vui mừng, lại vừa nghẹn ngào.
Nhớ anh quá.
Gặp được rồi, ôm được rồi, nhưng vẫn không thể lấp đầy nỗi nhớ.
Hứa Chi Hạ siết chặt cánh tay, giọng nhẹ nhàng gọi: “Anh.”
Tiêu Dã hơi sững lại, vỗ nhẹ vào lưng Hứa Chi Hạ: “Tôi xem được không?”
Hứa Chi Hạ ngẩng đầu.
Tóc búi cao thành một búi nhỏ, buộc bằng dây thun màu vàng, mái ngang ngoan ngoãn, gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Tiêu Dã khẽ thu lại biểu cảm.
Cô trang điểm rồi.
Đôi môi căng bóng, ánh mắt lấp lánh, đuôi mắt còn kẻ một đường eyeliner.
Va-li của Hứa Chi Hạ bị bỏ mặc, xoay vài vòng rồi được Lý Chí Minh giữ lại.
Nhìn hai người trước mặt, anh ta lắc đầu không nói nên lời: “Tôi là người vô hình à?!”
Hứa Chi Hạ giật mình, buông Tiêu Dã ra, lùi một bước.
Cô nhìn về phía Lý Chí Minh, vì vui mà cười tươi như một đóa hoa: “Anh Chí Minh!”
Lý Chí Minh cười khì khì, dang tay định ôm Hứa Chi Hạ.
Hứa Chi Hạ khẽ co vai, mắt mở to nhưng không phản kháng.
Tiêu Dã lập tức đặt tay lên ngực Lý Chí Minh như bảo vệ lãnh thổ: “Định làm gì?”
Lý Chí Minh câm nín, ưỡn ngực: “Tôi! Tôi cũng là anh của cô ấy mà!”
Tiêu Dã cười khẩy, đẩy nhẹ Lý Chí Minh: “Mơ đẹp quá!”
Tiêu Dã kéo khăn quàng cổ của Hứa Chi Hạ, vắt ra sau lưng cô, xoay người nhận va-li từ tay Lý Chí Minh rồi bước đi: “Đi! Ăn lẩu thôi!”
Hứa Chi Hạ vội vàng bước theo, gật đầu lia lịa: “Nhưng giờ còn lẩu không?”
Dù đã sống ở Ngọc Hòa nhiều năm, cô chưa bao giờ ra ngoài chơi khuya nên không biết quán lẩu mở cả đêm.
Tiêu Dã liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Chi Hạ: “Nhiều lắm.”
Phía sau, Lý Chí Minh đứng ngẩn người: “Này! Hai người có tình người không đấy?!”
Hứa Chi Hạ lập tức dừng bước, quay lại, mắt cười cong cong: “Anh Chí Minh, mời anh ăn lẩu, nhanh lên!”
Lý Chí Minh lúc này mới cười toe, theo kịp: “Tới đây!”
Ra bãi đỗ xe, Lý Chí Minh ném chìa khóa xe cho Tiêu Dã: “Cậu lái đi, tôi hơi buồn ngủ!”
Lý Chí Minh ngồi luôn ở ghế sau: “Tôi chợp mắt chút, đến nơi gọi tôi!”
Hứa Chi Hạ ngồi ghế phụ, tháo khăn quàng cổ để lên đùi, kéo dây an toàn và thắt lại.
Chiếc xe rời khỏi sân bay, hướng về trung tâm thành phố.
Ánh trăng mờ ảo, đèn đường vươn cao.
Hứa Chi Hạ nắm chiếc khăn quàng cổ trên đùi, lúc thì bóp, lúc lại vò.
Cô rụt rè nghiêng đầu, ánh mắt từng chút vẽ lên hình dáng anh.
Tóc anh có dài thêm chút không nhỉ?
Da có trắng hơn không?
Sống mũi hình như cao hơn?
Đường nét cằm cũng sắc hơn thì phải…
Xe dừng lại trước đèn đỏ, Tiêu Dã giơ tay trái, hạ nửa ô cửa xe.
Anh cũng mệt.
Những người làm công việc dùng sức như họ, cơ bắp mà thả lỏng là cảm giác mệt mỏi ùa về, không thể thức khuya nổi.
Anh rút hộp thuốc lá, gõ ra một điếu, cắn nhẹ.
Một đốm lửa lóe lên, điếu thuốc cháy sáng.
Anh hít một hơi, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đặt ra ngoài cửa xe.
Nghiêng đầu, nở nụ cười lơ đễnh: “Nhìn tôi mãi làm gì?”
Hứa Chi Hạ như bị bắt tại trận, vội thu ánh mắt lại, lông mi rung rung: “Chỉ là… lâu rồi không gặp anh.”
Tiêu Dã nhìn đèn đỏ, lại rít một hơi thuốc: “Bảo về mà không chịu về.”
“Không có kỳ nghỉ.” Hứa Chi Hạ cúi đầu, tay gấp khăn quàng cổ.
Tiêu Dã khẽ liếc qua.
Cô còn chải mascara.
Tiêu Dã hất nhẹ mí mắt, hít một hơi thuốc, rồi dập tắt, kéo cửa kính lên, nhấn ga, động tác liền mạch: “Nhiều lý do.”
Hứa Chi Hạ nhỏ giọng phản bác: “Thật mà, nghỉ có hai ba ngày, về không kịp làm gì.”
Tiêu Dã kéo dài giọng, trôi giữa màn đêm: “Được.”
Hứa Chi Hạ nghiêng đầu nhìn anh một chút.
Khóe miệng Tiêu Dã hơi nhếch.
Cô không nhịn được cũng mỉm cười.
Trung tâm thành phố, náo nhiệt vô cùng.
Quán lẩu.
Ba người ngồi xuống.
Tiêu Dã đưa thực đơn cho Hứa Chi Hạ, cầm ấm trà rót ba ly nước.
Trà đại bàng, giải nhiệt.
Ai đó nói rồi nhỉ?
Thứ gì giải nhiệt đều đắng.
Trà đại bàng cũng vậy.
Lý Chí Minh uống một ngụm, tỉnh táo hơn, nhìn Hứa Chi Hạ đang chọn món đối diện.
Anh nhìn cô vài giây: “Chi Hạ, em trang điểm à?”
Hứa Chi Hạ ngước lên, liếc Tiêu Dã một cái, rồi xấu hổ cúi đầu: “Bạn cùng phòng của em trang điểm giúp! Trang điểm nhẹ thôi!”
Lý Chí Minh chống cằm, trêu: “Khai thật đi, có phải đang yêu rồi không?”