Hai người đi về phía bờ sông.
Vào những ngày như thế này, dọc đường đều có thể thấy người ta đang cúng tế.
Họ tìm một chỗ hơi ít người, thắp nến và hương, mỗi người đốt tiền giấy cho người thân của mình.
Trên tay Hứa Chi Hạ, tiền giấy đã cháy được một nửa, cô vừa khóc vừa nức nở, cố gắng cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc.
Sau khi Phương Thanh bị hỏa táng, mợ của cô không cho lập mộ cho Phương Thanh vì cho rằng như vậy không may mắn.
Thậm chí, trong lúc Hứa Chi Hạ không biết, mợ cô đã tự ý xử lý tro cốt của Phương Thanh.
Hứa Chi Hạ ghét bản thân mình vô dụng. Đến cả lúc cuối cùng, cũng không thể bảo vệ mẹ.
Những gì cô đang đốt bây giờ, đều nói là người thân có thể nhận được. Nhưng mẹ thì sao? Mẹ ở đâu, cô không biết.
Cô không tìm được đường để gặp mẹ.
Mẹ có thể tìm được đường đến thăm cô không?
Cô không biết.
Không biết……
Tiêu Dã thô bạo xếp chồng tiền giấy vào chậu sắt, tất cả đều ném vào trong. Ngọn lửa bùng lên rồi lập tức hạ xuống.
Tiêu Dã ôm đầu Hứa Chi Hạ, ấn cô vào vai mình. Anh thở dài, nhẹ nhàng vỗ về đầu cô, an ủi.
Hứa Chi Hạ nắm chặt áo của anh, cuối cùng cũng buông môi ra khóc nức nở.
Trong chậu sắt, tiền giấy màu vàng nhạt bị lửa thiêu rụi, ngọn lửa lại bùng cao.
Cơn gió nhẹ lướt qua, những đốm lửa bay lơ lửng. Tiêu Dã bảo vệ Hứa Chi Hạ, vung tay đuổi một đốm lửa gần đó đi.
Tháng Sáu, nóng bức.
Hứa Chi Hạ tắm xong bước ra, bật quạt. Cô đứng trước quạt vuốt tóc ướt.
Tiêu Dã trở về.
Hứa Chi Hạ gọi: “Anh!” Giọng nói mềm mại được quạt thổi thành gợn sóng.
Cô nghiêng người, tiếp tục vuốt tóc trước quạt.
Tiêu Dã đi đến trước quạt, từ trong túi lấy ra hai xấp tiền trăm đặt lên sofa.
Anh đơn giản nói: “Cất cho kỹ” rồi vào phòng.
Hứa Chi Hạ ngây ngốc nhìn số tiền. Tổng cộng có hai xấp, mỗi xấp được bọc bằng dây cao su màu vàng hai vòng.
Trông có vẻ khoảng hai vạn.
Quạt thổi ào ào, tóc cô rối tung đánh vào má.
Cô chợt hồi phục tinh thần, cầm tiền, vội vàng đẩy cửa phòng Tiêu Dã: “Anh, anh cho em——”
Tiêu Dã đang đứng đối diện cửa phòng, vừa cởi áo, tay để trên thắt lưng.
Mắt Hứa Chi Hạ mở to, hít một hơi.
Tiêu Dã: “Bây giờ ngay cả cửa phòng cũng không gõ nữa phải không?”
Hứa Chi Hạ lập tức quay người, mặt đỏ đến cổ, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi.”
Tiêu Dã không để ý đến Hứa Chi Hạ, anh cũng không phải không mặc quần và anh cũng biết cô tới vì lý do gì.
Âm thanh thắt lưng được mở ra rất rõ ràng.
Hứa Chi Hạ siết chặt số tiền trong tay.
Tiêu Dã kéo thắt lưng treo lên ghế, đi về phía nhà vệ sinh: “Số tiền đó là để em đóng học phí hè.”
Tiêu Dã bước vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Hứa Chi Hạ đi theo, đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh: “Không cần nhiều như vậy đâu.”
Bên trong phát ra âm thanh sột soạt cởi quần.
Tiêu Dã: “Anh có tiền.”
Hứa Chi Hạ vừa định lên tiếng, Tiêu Dã không kiên nhẫn bổ sung: “Mỗi lần cho, phiền phức!”
Hứa Chi Hạ: “……”
Tiêu Dã nói với giọng không mấy dễ nghe: “Em tự cất cho kỹ, mất rồi thì không cho lần hai đâu!”
Hứa Chi Hạ nắm chặt tiền, đứng yên tại chỗ, cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, mới quay người rời khỏi phòng Tiêu Dã.
Cô đóng cửa lại, rồi chạm vào má mình.
Nóng quá.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh bụng và eo vạm vỡ của đàn ông, từng múi cơ lộ ra.
Mặt cô càng nóng, còn hơi muốn vẽ.
Hứa Chi Hạ trở về phòng, đặt tiền vào ngăn kéo, lấy ra quyển sổ nhỏ ghi lại ngày tháng rồi ghi số tiền.
Hứa Chi Hạ ngẩn người một hồi, lấy sách giáo khoa ra, ôn lại các điểm kiến thức cho kỳ thi cuối kỳ.
Dần dần, cô cũng có thể thuộc được.
Trái đất quay quanh mặt trời, không ngừng nghỉ.
Ngày dài nhất trong năm là ngày 21 tháng 6.
Tiết khí này được gọi là Hạ Chí.
(Tiết khí thực chất là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo chuyển động của Trái Đất khi quay xung quanh mặt trời. Khi ta chia mặt phẳng thành 360 độ thì tương ứng mỗi một tiết khí cách nhau 15 độ. Ngày bắt đầu một tiết khí là những ngày mặt trời ở các vị trí toạ độ nhất định. Nó được sử dụng trong công tác lập lịch của các nền văn minh phương đông cổ đại như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên để đồng bộ hóa các mùa.)
Ngày này cũng là sinh nhật của Hứa Chi Hạ.
Mấy ngày trước, Hứa Chi Hạ đã nói với Tiêu Dã: “Chủ nhật này anh về nhà ăn tối nhé.”
Vào sáng sớm ngày 21.
Hứa Chi Hạ gõ một quả trứng cho Tiêu Dã, đưa qua, lại nhắc nhở:
“Tối nay anh nhớ về ăn tối nhé!”
Tiêu Dã lột vỏ trứng: “Hứa Chi Hạ, năm nay em 16 tuổi, không phải 60 tuổi đâu!”
Hứa Chi Hạ: “?”
Tiêu Dã: “Nói lải nhải.”
Hứa Chi Hạ phàn nàn: “Nếu em không nhắc đi nhắc lại thì anh chắc chắn sẽ không để tâm, mỗi khi anh tăng ca là không quan tâm gì cả!”
Tiêu Dã nâng mí mắt: “Tôi không quan tâm em?”
Chỉ một câu, đả bại tất cả.
Hứa Chi Hạ lột vỏ trứng, lột xong, cắn một miếng: “Sao anh không hỏi em, tại sao luôn kêu anh về nhà ăn tối hôm nay?”
Tiêu Dã nói ngay: “Ngày của ba.”
Hứa Chi Hạ không nói nên lời, hôm nay quả thật là ngày của ba.
Cô mạnh tay cắn trứng.
Tiêu Dã lo cô nghẹn: “Biết rồi, sinh nhật em.”
Mắt Hứa Chi Hạ sáng lên, nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng: “Anh nhớ à?”
Tiêu Dã: “Chi Hạ, Hạ Chí. Sinh nhật của em rất dễ nhớ.”
Hứa Chi Hạ mỉm cười, gật đầu.
Cô ăn xong một quả trứng, nói: “Anh, tên của anh cũng rất hay, có ý nghĩa gì không?”
Tiêu Dã uống hết chén cháo cuối cùng, lấy một chiếc khăn giấy lau miệng: “Khi đi đăng ký, người ta hỏi tên của tôi, ba tôi nói tôi là con hoang, nên lấy chữ ‘Dã’.”
Hứa Chi Hạ ôm bát, ngẩn ra.
Đến khi Tiêu Dã bật cười, Hứa Chi Hạ mới biết mình lại bị đùa.
Chuyện này cũng có thể mang ra đùa giỡn, cô không hiểu, cũng không vui vẻ mà quay mặt đi.
Tiêu Dã đứng dậy, cảm thấy dáng vẻ của Hứa Chi Hạ thật dễ thương, anh xoa đầu cô: “Đi thôi.”
Thực ra, những gì Tiêu Dã nói là thật.
Đây chính là nguồn gốc tên của anh.
Anh không thích tất cả những gì thuộc về mình. Từ thân thể đến tên gọi.
Hứa Chi Hạ tranh thủ đi chợ sáng mua thực phẩm tươi ngon, buổi chiều dọn dẹp nhà cửa.
Bốn giờ, Hứa Chi Hạ bắt đầu chuẩn bị món ăn.
Hôm nay cô muốn thể hiện tài năng.
Hứa Chi Hạ đun một nồi nước nóng, chuẩn bị thả bún vào ngâm thì bỗng nghe tiếng gõ cửa.
Phản ứng đầu tiên của cô là Tiêu Dã đã về.
Cô còn thắc mắc sao hôm nay anh về sớm như vậy.
Nhưng niềm vui không kéo dài được một giây, cô lập tức nhận ra, Tiêu Dã có chìa khóa, sẽ không gõ cửa.
Âm thanh gõ cửa rất gấp, Hứa Chi Hạ càng cảnh giác hơn.
Cô chạy qua, cúi xuống nhìn qua mắt mèo.
Bên ngoài là Lý Chí Minh.
Hứa Chi Hạ mở cửa: “Anh Minh!”
Lý Chí Minh: “Anh trai em gặp chuyện rồi!”
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Chi Hạ như trở về đêm mưa hôm đó.
— Mẹ cháu gặp chuyện rồi!
Hứa Chi Hạ ngồi xe taxi cùng Lý Chí Minh.
Cô nắm tay vào nhau.
Cô không ngừng tự nhắc nhở.
Hứa Chi Hạ.
Hôm nay không có mưa.
Hôm nay không được khóc.
Hôm nay và ngày đó, nhất định sẽ khác nhau!
Bệnh viện đông đúc, Hứa Chi Hạ như lạc vào một mê cung người.
Cô mấy lần suýt va vào người khác, vội vàng nói xin lỗi.
Đi vào một phòng bệnh lớn, bên trong có mười cái giường bệnh.
Hứa Chi Hạ nắm chặt dây đeo cặp sách, tiến lên phía trước, mắt nhìn xung quanh.
Khi thấy mặt Tiêu Dã, cô lao tới.
Tiêu Dã nằm trên giường, nhắm mắt, phần trên người đắp mền, dưới mền có một ống dẫn.
Chân trái của anh bị thương.
Quần của anh bị bác sĩ dùng kéo cắt từ trên đầu gối xuống, làm qua loa.
Lý Chí Minh nói, là xương gãy vụn.
Hứa Chi Hạ không hiểu thuật ngữ y khoa xương gãy vụn.
Theo cách hiểu của cô, chính là xương đã bị vỡ, vụn nát.
Lý Chí Minh nhìn quanh, lo lắng: “Sao chưa phẫu thuật?”
Lý Chí Minh chào Hứa Chi Hạ: “Anh đi hỏi thử.”
Hứa Chi Hạ gật đầu: “Được.”
Hứa Chi Hạ đứng bên giường Tiêu Dã, nhìn anh.
So với Lý Chí Minh, cô bình tĩnh như một người ngoài cuộc.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Lý Chí Minh trở lại, lau mồ hôi trên
trán, tóm tắt: “Nộp phí rồi sắp xếp phẫu thuật.”
Hứa Chi Hạ như bừng tỉnh.
Đúng rồi!
Phẫu thuật, phải nộp phí.
Nộp phí xong mới phẫu thuật được.
Cô mang tiền rồi.
Cô mang tiền rồi!
Hứa Chi Hạ quay tay lấy cặp sách, từ trong đó lấy ra tiền.
Tay cô run rẩy, tiền rơi xuống đất.
Cô quỳ xuống nhặt tiền.
Bịch một tiếng.
Lý Chí Minh giật mình, vội vàng ngồi xổm xuống giúp Hứa Chi Hạ nhặt tiền.
Hứa Chi Hạ nhặt từng tờ tiền, tay càng run mạnh hơn.
Cô chỉ có hơn hai vạn…
Cô chỉ có từng ấy tiền…quá ít……
Cô ôm chặt số tiền, che trước ngực, đột nhiên khóc: “Làm sao bây giờ? Em chỉ có từng này? Làm sao bây giờ? Em chỉ có từng này? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”