Hứa Chi Hạ từ từ đặt điện thoại xuống.
Hứa Chính Khanh hỏi: “Tiêu Dã, đúng không?”
Hứa Chi Hạ lập tức trở nên sắc bén, lạnh lùng trả lời một tiếng “Ừm”.
Hứa Chính Khanh nói: “Con có thể trưởng thành xuất sắc như vậy, cậu ta chắc chắn cũng là một người xuất sắc.”
Hứa Chi Hạ lại nhìn Hứa Chính Khanh, sự cảnh giác trong ánh mắt đã giảm đi rất nhiều.
Người phục vụ lại đến, đặt cà phê và nước cam xuống.
Hứa Chính Khanh và Phương Thanh yêu nhau khi còn học đại học.
Sau khi tốt nghiệp, họ có sự khác biệt trong kế hoạch cho tương lai.
Họ đã cố gắng thỏa hiệp vì nhau, thuê một căn nhà ở Thượng Thành và quyết định kết hôn để bảo vệ mối quan hệ này.
Nửa năm sau họ kiệt sức và chia tay.
Tình yêu của họ và lý tưởng cá nhân mâu thuẫn khiến họ không hạnh phúc.
Khi Hứa Chính Khanh nhận được visa để sang Mỹ học, Phương Thanh đang chuẩn bị đi dạy học ở một khu vực khác.
Đó là lần cuối cùng họ nhận được tin tức của nhau.
Khi Hứa Chính Khanh ba mươi tuổi, ông có một chút thành tựu, nhưng người ông muốn chia sẻ niềm vui nhất chính là Phương Thanh.
Khi Hứa Chính Khanh lên kế hoạch trở về tìm Phương Thanh, ông nghe tin từ bạn bè cũ rằng Phương Thanh đã kết hôn và có con.
Dù quay lại, ông cũng đã bỏ lỡ.
Hứa Chính Khanh vẫn chưa kết hôn.
Bút danh của ông là “SUN”, có nghĩa là mặt trời, vì chỉ có trời quang đãng mới có thể có mặt trời.
Lần đầu gặp Hứa Chi Hạ, Hứa Chính Khanh nhìn thấy bóng dáng người xưa.
Nhưng lúc đó ông chắc chắn rằng Hứa Chi Hạ không thể là con gái của Phương Thanh.
Cô là sinh viên năm thứ hai, cho dù Phương Thanh kết hôn không lâu sau khi họ chia tay, tuổi tác cũng không khớp.
Sau khi trở lại Mỹ, Hứa Chính Khanh đêm không ngủ, luôn nhớ về Phương Thanh, nhớ về những ngày tươi đẹp thuần khiết thời trẻ.
Hứa Chính Khanh đã dùng mọi mối quan hệ để tìm hiểu tin tức về Phương Thanh, chỉ muốn biết bà sống thế nào.
Tìm người trong thời đại này thật dễ dàng.
Nhưng tin tức ông nhận được lại là một tin xấu.
Phương Thanh đã qua đời, bị sát hại một cách cố ý và vụ án đến nay vẫn chưa được giải quyết.
Phương Thanh không có chồng, chỉ có một cô con gái họ Hứa năm nay mười tám tuổi.
Mười tám tuổi.
Họ Hứa.
Hứa Chính Khanh chắc chắn đó là con gái của ông và Phương Thanh.
Hứa Chính Khanh ngay lập tức lên đường về nước, đến làng Lan tìm người thân của Phương Thanh.
Lúc đó ông mất hết lý trí, chỉ mong tìm được cô con gái mà theo lời của vợ chồng người thân của Phương Thanh nói, là đã bỏ nhà đi cùng một thanh niên xấu cách đây vài năm.
Cuối cùng, ông tìm thấy.
Và thật ngạc nhiên, đó chính là cô gái có vài nét giống Phương Thanh.
Cô ấy vì học sớm nên vừa tròn mười tám tuổi.
Nói đến đây, Hứa Chính Khanh che mặt khóc, đầy hối hận vô cùng: “Ba mươi tuổi, ba… ba…”
Tại sao lúc đó cô ấy không bước thêm một bước nữa?
Mọi thứ giờ đã khác biệt…
Hứa Chính Khanh mãi mãi không quên lần gặp cuối cùng với Phương Thanh, đó là ở Thượng Thành.
Ngày hôm đó trời nắng đẹp.
Họ nói lời chia tay.
Phương Thanh đi được mấy bước rồi đột nhiên quay lại, cười nói: “Chính Khanh, anh nhất định sẽ trở thành họa sĩ lớn, em tin anh!”
Cô cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi: “Em phải đi thực hiện lý tưởng của mình rồi, anh cũng phải tin em!”
Phương Thanh sau này mới phát hiện mình có thai.
Cô vuốt ve bụng chưa lộ rõ, quyết định từ bỏ lý tưởng của mình.
Cô quay về làng Lan, tự mình nuôi con.
Đó là con của cô và người cô yêu.
Hứa Chính Khanh chỉ nói hai người chia tay vì mâu thuẫn trong kế hoạch tương lai, ông không đề cập đến lý tưởng của Phương Thanh, cũng không nói Phương Thanh đã từ bỏ lý tưởng để nuôi dưỡng Hứa Chi Hạ.
Ông đã không bảo vệ được người mình yêu.
Cuối cùng, ông chỉ còn niềm tin duy nhất là bảo vệ con gái.
Hứa Chính Khanh nghĩ về những năm tháng khó khăn của Phương Thanh, không kiềm chế được cảm xúc, khóc nức nở, khiến những khách trong quán cà phê phải liếc nhìn.
Hứa Chi Hạ cũng suýt rơi nước mắt, nhưng cảm xúc của cô bỗng dưng bị Hứa Chính Khanh làm cho sợ hãi mà biến mất.
Khi Hứa Chính Khanh khóc, mắt, mũi và lông mày ông đều đỏ ửng.
Giống như Hứa Chi Hạ.
Vào khoảnh khắc đó, trong lòng Hứa Chi Hạ dâng lên một cảm giác khác lạ.
Đó là di truyền.
Ngày hôm đó, Hứa Chi Hạ ăn tối với Hứa Chính Khanh rồi mới trở về.
Về đến ký túc xá đã khá muộn.
Hứa Chi Hạ nằm gục trên bàn, nhắm mắt lại, suy nghĩ lại những lời Hứa Chính Khanh nói.
Ngày xưa họ chia tay trong hòa bình.
Ông không biết mẹ cô đã mang thai.
Cũng không biết sự tồn tại của cô…
Hình như không thể trách ông về điều gì.
Đột nhiên, Hứa Chi Hạ giật mình mở mắt.
Cô chợt nhớ ra, nhớ lần duy nhất mẹ cô nhắc đến ba.
Đó là khi mẹ cô phát hiện ra tài năng vẽ tranh của cô, đã nói: “Hạ Hạ, con giống như ba con.”
Hóa ra là như vậy.
Điện thoại trong túi rung lên.
Hứa Chi Hạ lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Tiêu Dã.
Tiêu Dã: [Vẫn chưa về à?]
Hứa Chi Hạ nhắn tin: [Mới về]
Cô ấn gửi, ánh mắt nhìn lên mới phát hiện Tiêu Dã cách đây nửa giờ đã gửi một tin nhắn.
——[Về chưa?]
Điện thoại rung lên, tin nhắn mới hiện lên.
Tiêu Dã: [Chụp một bức ảnh selfie đi, tay trái làm dấu ‘OK’.]
???
Lâu lắm rồi Tiêu Dã mới gửi tin nhắn kiểu “Tôi xem thử”.
Hôm nay, lại yêu cầu trực tiếp như vậy?
Hứa Chi Hạ dù không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.
Chụp một bức và gửi đi.
Tiêu Dã: [Được rồi, nghỉ sớm nhé.]
Hứa Chi Hạ: [Chúc ngủ ngon.]
Đèn sắp tắt, Hứa Chi Hạ vội vã đi rửa mặt.
Khi quay lại, điện thoại có tin nhắn chưa đọc.
Tiêu Dã: [Có thể hẹn hò, cũng có thể yêu đương, nhưng không được ở ngoài qua đêm.]
Anh còn gửi một biểu tượng “nắm tay” như một lời cảnh cáo.
Hứa Chi Hạ nhìn bức selfie Tiêu Dã yêu cầu làm dấu ‘OK’, rồi liên tưởng đến lời nói này…
Cô nhíu mày.
Đây là… kiểm tra cô?
Anh coi cô là gì?
Cô rõ ràng mới thổ lộ tình cảm với anh không lâu, mà anh đã nghĩ cô có người mới rồi?
Không nói nên lời!
Quá đáng!!
Xúc phạm!!!
Hứa Chi Hạ cắn môi, tức giận gõ chữ: [Được!]
Sau hôm đó, Hứa Chi Hạ và Hứa Chính Khanh đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
Chủ yếu là vì Hứa Chi Hạ không muốn Hứa Chính Khanh cứ phải đến trường chờ cô.
Vào ngày Tết Dương lịch, Hứa Chi Hạ đồng ý đi ăn với Hứa Chính Khanh.
Trên bàn ăn.
Hứa Chi Hạ chủ động hỏi: “Gia đình của ông có ở nước M không?”
Hứa Chính Khanh: “Ông bà của con đã qua đời mấy năm trước, con còn một người cô hiện đang ở SJP.”
Hứa Chi Hạ nhìn Hứa Chính Khanh: “Khi nào ông nào về nước M?”
Hứa Chính Khanh: “Ba không về đâu, ba sẽ ở lại bới con, chỉ cần con cần, ba luôn sẵn sàng ở bên.”
Hứa Chi Hạ có một cảm giác rất lạ lùng với tình yêu thương “ba” này, không phải là cô cảm thấy phản cảm, nhưng cũng không thể tiếp nhận.
Cô cúi đầu, ngầm ám chỉ: “Mấy ngày nữa thi xong, tôi sẽ về Ngọc Hòa.”
Hứa Chính Khanh khá hào hứng: “Vậy ba cũng đi Ngọc Hòa.”
Hứa Chi Hạ: “Anh trai tôi sẽ đón tôi ở sân bay.”
Hứa Chính Khanh hơi ngạc nhiên, thử hỏi: “Con không muốn ba gặp cậu ấy à?”
Hứa Chi Hạ: “Tôi chưa kể về ông với anh ấy.”
Giữa cô và Tiêu Dã, Hứa Chi Hạ từ chối mọi sóng gió.
Hứa Chi Hạ cảm thấy mình hơi xấu: “Tôi không định nhắc về ông với anh ấy.”
Hứa Chính Khanh im lặng một lúc lâu, hỏi: “Vậy ba có thể đưa con đến sân bay Bắc Đô không?”
Sự cẩn trọng của Hứa Chính Khanh khiến Hứa Chi Hạ cảm thấy có chút áy náy.
Cô không từ chối, gật đầu.
Ngày Hứa Chi Hạ về Ngọc Hòa, Hứa Chính Khanh đã đưa cho cô một món quà tại sân bay.
Hình vuông, hộp màu hồng.
Hứa Chi Hạ không muốn nhận.
Hứa Chính Khanh: “Con xem trước đi.”
Hứa Chi Hạ không động đậy, Hứa Chính Khanh tự mở hộp.
Là một chiếc khăn quàng cổ.
Trên khăn là một khuôn mặt nghiêng của một cô gái.
Là Hứa Chi Hạ.
Hứa Chính Khanh: “Hạ Hạ, đây là ba tự vẽ, sau đó dùng cây cỏ để nhuộm, con có thể nhận không?”
Hứa Chi Hạ do dự vài giây, trực tiếp nhét khăn vào cặp: “Cảm ơn.”
Hứa Chi Hạ ngượng ngùng: “Tôi phải vào phòng chờ rồi.”
Hứa Chính Khanh vui mừng ôm hộp trống: “Được rồi!”
Hứa Chi Hạ: “Tạm biệt, ông chú ý đường đi nhé.”
“Ừ! Được rồi!” Hứa Chính Khanh, “Vậy con nhớ gọi điện báo khi an toàn đến nơi nhé! Không gọi điện thì cũng nhắn tin, được không?”
Hứa Chi Hạ gật đầu.
Khi chờ lên máy bay ở cổng, Hứa Chi Hạ lấy khăn quàng cổ ra.
Khăn len, cảm giác rất thoải mái.
Hình vẽ rất sinh động.
Ở góc dưới bên phải, có ba chữ cái: SUN.
Khi Hứa Chi Hạ lại nhét nó vào cặp, cô đã gấp lại rất gọn gàng.
Chiều hôm đó, máy bay hạ cánh an toàn ở sân bay Ngọc Hòa.
Hứa Chi Hạ kéo hành lý đi ra ngoài, nhìn quanh.
Tiêu Dã đang đợi bên ngoài, mặc áo khoác dạ đen, áo len cao cổ đen bên trong, quần jeans xanh đậm, đôi bốt vàng cổ điển.
Hai người mắt gặp nhau.
Tiêu Dã liếc nhìn Hứa Chi Hạ từ trên xuống dưới, giơ tay phải lên ra hiệu.
Có chút kiêu ngạo, có chút ngầu, có chút thờ ơ.
Hứa Chi Hạ chạy nhanh đến: “Anh trai!”