"Tách tách...".
Một lần nữa máu lại chảy xuống nhuộm đỏ Ngũ Kiếm Đài. Tuy nhiên lần này thì nó đã nhiều hơn. Rất nhiều.
Thương tích đã không chỉ đơn thuần là một vết cắt mỏng manh lướt qua trên mặt. Một trong hai cánh tay của Lưu Cảnh Thiên đã bị Cự Lực chạm đến gân cốt. Nhưng đáng nói nhất thì vẫn là nơi hông hắn. Tại chỗ này, tổn thương gánh chịu thật sự là rất lớn...
Trường y đã rách, máu đào đã tuôn, dù vậy, từ đầu tới cuối Lưu Cảnh Thiên đều chẳng kêu đau một tiếng nào. Trên mặt hắn, nếu có cũng chỉ là sự thẫn thờ đến khó hiểu.
Lưu Cảnh Thiên hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì? Lẽ nào một chiêu kiếm quá đỗi thâm sâu huyền ảo kia của Chu Đại Trù đã làm nội tâm hắn lay động, đâm ra mất mát hụt hẫng với chính mình?
Câu trả lời cũng khó nói lắm. Ở đây, biết rõ nhất duy chỉ mỗi bản thân Lưu Cảnh Thiên mà thôi. Phần những người khác, hết thảy đều chỉ có thể chờ đợi.
Chu Đại Trù ư? Hắn tất nhiên là không muốn đợi. Ngay lúc này hắn rất muốn xách theo Cự Lực mà nhảy bổ vào đánh Lưu Cảnh Thiên. Ngẫm xem, hiện tại Lưu Cảnh Thiên thân chịu trọng thương, dáng vẻ lại thẫn thờ như vậy, nếu mà Chu Đại Trù hắn lao lên tấn công thì có phải sẽ rất ngon ăn không...
Đáng tiếc, giữa mong muốn và thực tại, đôi bên vẫn còn cách nhau xa lắm.
Lưu Cảnh Thiên suy yếu, điều đó không giả, nhưng so với hắn, tình trạng của Chu Đại Trù càng tệ hơn. Vừa rồi, sau khi tung ra một chiêu kiếm kinh nhân kia thì hắn cũng đã phải nhận lấy phản phệ, từ đó khiến cho cơ thể gần như đã thoát lực hoàn toàn. Nói gì công kích, hiện tại ngay đến việc nâng lên Cự Lực còn là cả một vấn đề với hắn nữa ấy chứ.
"Phù phù...".
Liên tục thở dốc, Chu Đại Trù tay vịn chuôi kiếm Cự Lực, cố không để mình khụy xuống. Trong đầu hắn thầm tự nói với mình: "Quả nhiên với tu vi hiện tại của ta, để thi triền một kiếm kia vẫn là quá miễn cưỡng. Vừa rồi đã dốc hết toàn bộ vốn liếng, giờ thì... chỉ sợ ngay đến kiếm cũng đã nâng không nổi nữa...".
Liếc sang thân ảnh lặng im nơi đối diện, trong lòng Chu Đại Trù càng thêm chán nản: "Xem bộ dạng tên kia, rõ ràng vẫn còn dư sức để đánh tiếp... Thôi đành vậy. Đợi tu luyện thêm vài chục năm nữa, tới chừng đó đi kiếm đám người Kim Kiếm Phong bọn chúng luận bàn cũng không muộn...".
Trải qua hồi lâu cân nhắc, Chu Đại Trù cuối cùng đã chính thức đưa ra quyết định. Hắn hướng Lưu Cảnh Thiên, cố nói to hơn bình thường một chút: "Cổ nhân nói... làm người phải biết kính trên nhường dưới. Mặc dù nếu đánh tiếp Chu Đại Trù ta chưa chắc đã bại, nhưng thực sự thì đối với thứ hạng Thiên nhân luận pháp lần này ta vốn cũng không bận tâm lắm...".
"Lưu sư huynh, ngươi có vẻ hơi khác ta một chút. Ngươi hẳn phải rất xem trọng thứ hạng lần này... Hừm, Chu Đại Trù ta nể mặt ngươi là sư huynh, không muốn để ngươi phải... để ngươi phải... Tóm lại là ta đây nể mặt ngươi, không thèm tranh chấp với ngươi. Trận đấu này Chu Đại Trù ta...".
Chu Đại Trù đang nói bỗng ngưng. Nguyên do là bởi trước mặt hắn, người nào đó đã bất ngờ cử động. Lưu Cảnh Thiên, đối phương đang hướng bên này tiến lại.
"Không lẽ bị ta đánh nên bây giờ tính đánh trả?".
Chu Đại Trù có hơi e ngại, toan lên tiếng nhận thua thì ở nơi đối diện, giọng Lưu Cảnh Thiên đã cất lên. Chẳng nhiều, chỉ có hai chữ "Đa tạ" rồi thôi.
Trái với điều Chu Đại Trù nghĩ trước đó, Lưu Cảnh Thiên không hề có ý định đánh trả. Hay đúng hơn, hắn không muốn tiếp tục trận đấu này nữa. Bằng chứng là sau hai tiếng cảm tạ kia thì hắn đã đi thẳng xuống dưới, tự mình rời khỏi Ngũ Kiếm Đài.
"Này...".
Chu Đại Trù dõi mắt trông theo bóng lưng kẻ mới rời đi, đầu to ra như cái đấu.
Hắn không hiểu a. Hành động của Lưu Cảnh Thiên như vậy là sao? Bỏ cuộc ư?
Nhưng... vì cớ gì? Rõ ràng phần thắng đã nằm gọn trong tay đối phương rồi kia mà...
Đối với sự việc vừa phát sinh, Chu Đại Trù nghĩ tới nghĩ lui cũng vô pháp thông được. Giống như mọi người, hắn chỉ có thể đưa mắt tìm tới thân ảnh Lưu Cảnh Thiên để chờ nghe đáp án.
May thay, Lưu Cảnh Thiên đã không bắt mọi người phải chờ đợi quá lâu. Rất nhanh, câu trả lời đã có.
Ngay khi vừa trở về chỗ Kim Kiếm Phong thì Lưu Cảnh Thiên hắn liền lập tức ngồi xuống, nhưng không phải để điều tức liệu thương mà là để... đột phá.
Hoà theo quá trình đột phá kia của hắn, không khí chung quanh cũng bắt đầu có những biểu hiện bất thường. Từ đâu chẳng rõ, những cơn gió thi nhau thổi tới, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng mạnh...
Lấy Lưu Cảnh Thiên làm trung tâm, một vòng xoáy cấp tốc bành trướng. Hoàng kim chi khí loáng cái đã bao trùm quanh thân hắn, toả rộng mười thước phương viên. Tráng lệ vô cùng.
...
"Đây là...".
Khu vực Trúc Kiếm Phong, Lăng Thanh Trúc định thần quan sát một lúc thì động dung lẩn bẩm: "Lẽ nào tiểu tử này đang lĩnh ngộ phong chi ý cảnh...".
"Phong chi ý cảnh?".
Vừa từ trên đài cao khập khiễng đi xuống, trong sự nâng đỡ của Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù nghi vấn: "Lão nhân gia, cái gì phong chi ý cảnh? Họ Lưu kia thực sự là đang đột phá sao?".
"Đột phá thì đúng là đang đột phá, nhưng... không giống trường hợp thông thường. Tiểu tử này đã có cảm ngộ...".
"Lão nhân gia, người... người không nói chơi đấy chứ? Họ Lưu kia làm sao có thể...".
Trong lòng mình, Chu Đại Trù thật là rất khó chấp nhận chuyện này. Cảm ngộ há đâu lại dễ? Đó là cả một sự cải biến về chất a.
"Hừ, sao lại không thể?".
Đáp lại Chu Đại Trù là vẻ bực dọc. Lăng Thanh Trúc chỉ ra: "Nói đến thì cũng là do Chu tiểu tử ngươi thôi. Lưu Cảnh Thiên kia nếu thực đang lĩnh hội phong chi ý cảnh thì công lớn nhất chắc chắn là của ngươi a. Kiếm chiêu lúc nãy của ngươi, ta đoán không sai thì chính nó đã giúp Lưu Cảnh Thiên khai mở sự bế tắc tồn tại bấy lâu trong đạo thuật của hắn...".
"Lão nhân gia, không... không phải chứ?".
Nếu như lúc nãy Chu Đại Trù chỉ là khó khăn tiếp nhận thôi thì bây giờ, sau khi nghe sư phụ mình phân tích, cơn kích động của hắn đã dâng cao hơn rất nhiều. Hắn... tức a!
Kiếm chiêu tinh diệu kia, Chu Đại Trù hắn đã hao tốn biết bao công sức mới sáng tạo ra được. Cả mấy tháng trời quên ăn mất ngủ chứ ít gì...
Vậy mà...
Họ Lưu kia chứng kiến hắn thi triển xong thì liền có cảm ngộ, giờ phút này lại đang lĩnh hội phong chi ý cảnh, tiến hành đột phá... Chuyện này...
"Khục khục...".
Mặt hồng như gấc, khí huyết vừa mới bình ổn đã lại nhộn nhạo hết lên, Chu Đại Trù nhất thời khó nhịn phải ho khan mấy tiếng, miệng vương máu đào.
"Sư huynh!".
"Khục... Tiểu Ngư, ta không sao".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi không cần lo. Thằng mập này chỉ là tức khí quá thôi. Không chết được đâu".
...
Chẳng có gì để phải bàn cãi khi nói sau Lăng Tiểu Ngư và Lệ Thắng Nam thì trận đấu giữa Chu Đại Trù và Lưu Cảnh Thiên là gây được sự chú ý nhiều nhất.
Đầu tiên là một kiếm chiêu tinh diệu phi thường kết hợp cả ba loại là "Ảnh" kiếm quyết, "Tốc" kiếm quyết và "Trọng" kiếm quyết trong Bát Tự Kiếm Quyết khiến người kinh thán. Tiếp đến là một màn thể ngộ của Lưu Cảnh Thiên, đã và đang thấy.
Chu Đại Trù, Lưu Cảnh Thiên, nếu chỉ xét riêng về ngộ tính thì thật khó để nói ai cao ai thấp. Cả hai đều là bậc kỳ tài hiếm thấy. Trong trận đấu này, thắng - thua đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Chí ít thì trong mắt của Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, toàn bộ đều cảm thấy như vậy.
Riêng phần Lăng Thanh Trúc...
Hơi khác một chút, nàng vẫn coi trọng thắng - thua. Thậm chí so với trước còn nặng hơn vài phần.
Đừng hiểu lầm. Lăng Thanh Trúc nàng đây há lại là hạng người chuộng hư vinh, thứ bậc? Sở dĩ bận lòng hết thảy chỉ bởi vì lo nghĩ cho đồ nhi, mà cụ thể ở đây là Lăng Tiểu Ngư.
Vốn dĩ, trong nhận định trước đó của nàng thì trận đấu này Chu Đại Trù sẽ thua. Đồng nghĩa, tiến vào chung kết sẽ bao gồm Tô Đông Vũ, Dương Tiểu Ngọc và Lưu Cảnh Thiên. Phần ba tuyển thủ còn lại là Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù, Giang Hạc, bọn họ sẽ cùng nhau tranh đoạt vị trứ thứ tư và thứ năm.
Trong ba đã có đến hai người là đệ tử Trúc Kiếm Phong, nghiễm nhiên một vị trí thuộc tốp năm đã chắc chắn sẽ là của Trúc Kiếm Phong. Nói cách khác, mục tiêu của Lăng Tiểu Ngư mười mươi khẳng định hoàn thành. Bởi lẽ dẫu có chạm trán nhau thì tin tưởng Chu Đại Trù cũng vì sư đệ mà nhường nhịn.
Phải, mọi chuyện đáng ra sẽ là như thế, nhưng mà bây giờ...