Đông cung, một góc nhỏ.
Trong căn phòng be bé dành riêng cho mình, Lăng Ba nằm ở trên giường, hết lăn qua rồi đến lăn lại, trằn trọc mãi không sao ngủ được. Cuộc trò chuyện với Tôn phó giáo chủ hiện vẫn còn đang ám ảnh nàng.
"Hừm... Rốt cuộc ý trung nhân của giáo chủ là ai nhỉ?".
"Ở đông cung này mỗi ngày ta đều đi theo hầu bên cạnh giáo chủ, đâu thấy giáo chủ cư xử đặc biệt với ai...".
"Để coi... Trong các thánh sứ, thường xuyên lui tới chỗ giáo chủ cũng chỉ có mình Phong sứ Tôn Tiểu Yến. Thế nhưng Phong sứ lại là nghĩa muội của giáo chủ... Hộ pháp, trưởng lão thì có Chu Doanh, Hoàng Hợp, Tì Ba Nhi... Chỉ là những người này, giáo chủ đối với bọn họ rất lạnh nhạt...".
"Lẽ nào ý trung nhân của giáo chủ nằm trong số các nha hoàn?".
"Hmm... Lại càng không hợp lý. Hai con mắt của giáo chủ lúc nào cũng đặt ở trên trán, làm sao lại đi yêu thích nha hoàn được...".
"Đến cùng là ai nhỉ?".
Lăng Ba cố nghĩ, mà càng nghĩ thì lại càng thấy bế tắc. Cô gái kia, nàng không tài nào đoán ra được.
"A a a... Không nghĩ nữa không nghĩ nữa! Nhức đầu quá đi!".
"Hứ! Giáo chủ yêu thích ai thì liên quan gì đến ta chứ...".
Trong cơn bực dọc, Lăng Ba khép chặt hàng mi, cố ru mình vào giấc ngủ...
...
Sáng hôm sau.
Tì nữ Lăng Ba hai mắt thâm quầng bước xuống giường, vệ sinh chốc lát liền mở toang cửa lớn đi ra.
Đầu tiên nàng đi đến chỗ Tố Dung...
"Dung thẩm, chào buổi sáng".
"Lăng Ba?" Tố Dung hơi ngạc nhiên trước sự viếng thăm của cô gái trước mặt. Nàng đoán là đối phương có chuyện.
"Tìm ta có việc gì vậy?".
"Hmm...".
Lăng Ba tỏ vẻ trầm ngâm: "Dung thẩm, có chuyện này Lăng Ba muốn hỏi thẩm".
"Là chuyện gì?" Tố Dung nghi hoặc.
"Hmm... Dung thẩm, có phải giáo chủ có ý trung nhân không? Ý ta là ngoài Tôn phó giáo chủ".
Tố Dung chớp chớp hàng mi, gật đầu.
Đúng là có thật! Lăng Ba hắng nhẹ một tiếng, hỏi tiếp: "Cô gái đó... ý trung nhân của giáo chủ, nàng ta ngụ ở đông cung của chúng ta?".
Tố Dung lại gật đầu.
"Vậy... Dung thẩm có biết đó là ai không?".
Lần thứ ba, Tố Dung gật đầu.
"Dung thẩm, là ai vậy?".
Tới lần thứ tư này thì Tố Dung không im lặng nữa. Nàng lấy tay chỉ vào Lăng Ba, đáp: "Ngươi a".
Lăng Ba đờ người ra. Vài giây sau thì...
"Ha ha ha...".
... nàng bật cười.
"Dung thẩm, thẩm đừng có đùa như vậy. Một chút cũng không vui đâu".
"Đùa? Ta đâu có đùa".
Tố Dung khẳng định: "Lăng Ba, người mà giáo chủ thích là ngươi đấy, chuyện này trong giáo ai nấy đều biết".
"Haizz... Nha đầu ngốc này... Suốt ngày đầu óc cứ nghĩ đâu đâu...".
Lăng Ba: "...".
...
"Ý trung nhân của giáo chủ là ta?".
"Giáo chủ yêu thích ta?".
"Không thể nào!".
Mặc dù đã nghe chính miệng Tố Dung khẳng định nhưng Lăng Ba vẫn không chịu tin đó là sự thật. Nàng cho Tố Dung chỉ đang trêu đùa mình.
"Phải. Dung thẩm nhất định là cố tình hù doạ mình thôi".
"Lăng Ba!" Đương lúc Lăng Ba lẩm bẩm bước dọc hành lang, một giọng nói quen thuộc chợt truyền vào tai nàng. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt, cách chừng chục bước chân, một cô gái mặc hoàng y đang nhanh chân tiến lại.
"Quỳnh Nhi".
"Lăng Ba, ngươi đi đâu đấy?".
"Ta...".
Nghĩ đến khúc mắc trong lòng, Lăng Ba chưa đáp đã xoay sang hỏi ngược: "Quỳnh Nhi, có chuyện này ta muốn hỏi tỷ".
"Hỏi ta?" Quỳnh Nhi hơi nghi hoặc "Là chuyện gì vậy?".
"Quỳnh Nhi, tỷ hứa là phải trả lời thành thật đấy".
"Chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy?".
"Thì tỷ cứ hứa đi rồi ta nói".
"Được rồi, ta hứa".
Có được lời hứa hẹn của Quỳnh Nhi, Lăng Ba lúc này mới hỏi: "Hmm... Ta nghe nói giáo chủ của chúng ta có ý trung nhân, tỷ biết là ai không?".
"Bây giờ Lăng Ba ngươi mới biết à? Chuyện này trong giáo mọi người đều sớm đã biết rồi a".
Dạ Lăng Ba càng bất an hơn gấp bội: "Quỳnh Nhi, vậy người mà giáo chủ thích ấy, là ai vậy?".
"Ngươi a." Quỳnh Nhi không chút đắn đo, tay chỉ vào người Lăng Ba, cử chỉ y hệt như Tố Dung trước đó.
Khoé miệng co rút, Lăng Ba cười gượng: "Ha ha... Quỳnh Nhi, tỷ đùa vậy không vui đâu".
"Ai bảo ta đùa? Ta nói thật. Người giáo chủ thích chính là Lăng Ba ngươi".
Lăng Ba: "...".
...
"Không thể nào!".
"Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào...!".
Liên tiếp một tràng âm thanh phủ định vang lên trong tâm trí Lăng Ba. Nàng không muốn tin đó là sự thật.
Giáo chủ thích nàng? Cô gái xấu số đó là nàng?
Ôi cha mẹ ơi...
"Không thể nào đâu... Không thể nào đâu...".
"Con người giáo chủ cao ngạo như vậy, hai mắt lúc nào cũng để ở trên trán, lý gì lại đi thích một nha hoàn... Chắc chắn Dung thẩm và Quỳnh Nhi cùng nhau hù doạ ta... Khẳng định là như vậy...".
...
Lăng Ba cố trấn an trái tim nhỏ bé của mình, hai chân vô thức bước đi. Cứ thế, nàng đi mãi đi mãi, cuối cùng đến Thiên Anh Các lúc nào không hay.
Nói một chút. Thiên Anh Các vốn thuộc đông cung, các chủ là Tì Bà Nhi - một trong những vị cao tầng của Huyết Sát Giáo được giáo chủ tín nhiệm. Không như những nơi khác, Thiên Anh Các có phần đặc biệt. Nơi đây người lớn rất ít mà trẻ con thì nhiều. Những đứa trẻ này, mỗi ngày đều được Tì Bà Nhi và các giáo đồ tu vi thâm hậu đích thân dạy dỗ, thành ra đạo thuật không thể xem thường. Ở đây, Thiên Anh Các này, một đứa bé sáu tuổi thậm chí còn mạnh hơn Lăng Ba gấp vài chục lần...
"A! Lăng Ba tỷ! Lăng Ba tỷ kìa!".
Thời điểm Lăng Ba vừa đến Thiên Anh Các thì từ bên trong, một giọng vui mừng đã lập tức reo lên. Tiếp đấy là thêm nhiều thanh âm khác nữa.
"Lăng Ba tỷ!".
"Lăng Ba tỷ!".
...
Lăng Ba cúi nhìn đám trẻ đang bao quanh mình, cười bảo: "Được rồi được rồi! Mấy tên tiểu quỷ các ngươi đừng có kéo ta nữa...".
"Lăng Ba tỷ, Hạo Hạo rất nhớ tỷ!" Bên hông Lăng Ba, một đứa bé trai khoảng tám tuổi nắm lấy cánh tay nàng, ngước mắt nói.
"Mị Mị cũng vậy! Mị Mị nhớ Lăng Ba tỷ!" Theo sau, một bé gái cũng ôm chặt lấy chân Lăng Ba ríu rít.
"Được rồi được rồi! Lăng Ba tỷ cũng rất nhớ các ngươi...".
...
"Lăng Ba tỷ, giáo chủ ca ca đâu?".
"Giáo chủ ca ca không đi cùng Lăng Ba tỷ sao?".
"Lăng Ba tỷ, giáo chủ ca ca đâu?".
...
Bị một đám tiểu quỷ vây quanh, miệng thì không ngừng ríu rít hỏi han, Lăng Ba thực cũng có chút đau đầu. May sao, trong thời điểm khó khăn, một bóng người đã xuất hiện giải vây cho nàng. Là Tì Bà Nhi.
Vẫn như thường lệ, hôm nay Tì Ba Nhi cũng mặc một bộ hắc y, trên đầu cài hai cây trâm gỗ, cũng màu đen nốt. Vừa thấy nàng đi ra, đám trẻ lập tức an tĩnh lại. Xem ra đối với Tì Bà Nhi, đám nhóc bọn chúng rất là kiêng kỵ.
"Các chủ".
"Đã bảo cứ gọi ta một tiếng tỷ tỷ." Tì Bà Nhi mỉm cười, hỏi: "Lăng Ba, sao hôm nay có nhã hứng chạy tới Thiên Anh Các của ta chơi vậy?".
"À, lúc nãy trong đầu mãi nghĩ cho nên đi lạc...".
Nhớ đến vấn đề của mình, Lăng Ba đưa tay gãi gãi lên mặt, dáng vẻ chần chừ: "Hmm... Các..Tì Bà Nhi tỷ, có chuyện này Lăng Ba muốn hỏi tỷ".
"Hỏi ta? Chuyện gì?".
"Hmm... Lăng Ba nghe nói ngoại trừ Tôn phó giáo chủ ra thì trong lòng giáo chủ còn yêu thích một cô gái khác nữa. Tì Bà Nhi tỷ biết là ai không?".
Tì Bà Nhi nghe xong, cười cười. Nàng không trực tiếp trả lời mà quay sang nói với đám trẻ của mình: "Lăng Ba tỷ của các ngươi muốn biết giáo chủ thích ai kìa. Các ngươi mau nói cho nàng biết đi".
"Để Hạo Hạo nói cho".
Đứa bé trái lúc nãy đứng bên hông nắm tay Lăng Ba là người đầu tiên lên tiếng. Nó nhìn Lăng Ba, rành mạch nói ra: "Lăng Ba tỷ, giáo chủ thích tỷ a".
"Phải đấy! Phải đấy! Giáo chủ thích thích tỷ!".
"Giáo chủ thích thích tỷ!".
Nghe một đám tiểu quỷ tranh nhau nói, Lăng Ba triệt để chết lặng.
Ngay đến trẻ con cũng đồng thanh khẳng định, như vậy thì việc giáo chủ yêu thích nàng đã rõ như ban ngày rồi.
Nhưng...
"Ta không muốn a!!!".