May sao, Phỉ Thuý không có vẻ gì là muốn làm khó dễ. Nàng mỉm cười, hỏi các tu sĩ ngồi bên dưới: "Ngọc đạo hữu đã ra giá bốn trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, không biết còn có ai trả cao hơn không?".
"Bốn trăm mười viên." Một giọng già nua liền cất lên.
Phỉ Thúy nhìn qua thì thấy người vừa ra giá cũng chẳng ai xa lạ, đích xác Bộ Hành Thông - giáo chủ Âm Dương Giáo.
"Thì ra là Bộ đạo hữu".
Phỉ Thúy chuyển di ánh mắt, lại hỏi: "Bộ đạo hữu ra giá bốn trăm mười viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, không biết còn có vị đạo hữu nào trả cao hơn chăng?".
Hữu ý lại làm như vô tình, ánh mắt Phỉ Thuý dừng ở vị trí của Ngọc Vô Tâm.
Bề ngoài Ngọc Vô Tâm vẫn rất trấn định, thế nhưng trong lòng thì lại đang âm thầm nghi hoặc, có chút khó chịu.
Bộ Hành Thông kia tại sao cũng muốn tranh đoạt Linh Khống Thuật? Lẽ nào Âm Dương Giáo của hắn vốn không có môn pháp thuật Khống Linh này? Nếu vậy thì suy đoán trước đó của nàng đã sai rồi.
Kỳ thực Ngọc Vô Tâm đã đánh giá hơi cao về Âm Dương Giáo. Tuy rằng ở đất Nam man giáo phái này cũng là một đại thế lực, sánh ngang với cả Ma Thần Tông và Cực Lạc Tông, song xét về nội tình, Âm Dương Giáo chỉ mới thành lập chưa đến trăm năm, sao mà bằng được.
Lại nói, Linh Khống Thuật là đạo thuật trân quý, giá trị thậm chí còn cao hơn công pháp cao cấp hoàn chỉnh, đâu phải cứ muốn có liền có được. Một kẻ xuất thân từ tán tu như Bộ Hành Thông lại càng khó có khả năng kiếm ra. Từ lúc đột phá Trúc cơ tới nay, hắn mãi bận lo phát triển thế lực, rồi tu luyện, nào dư dả thời gian để mà tìm kiếm.
Nay may mắn nhìn thấy Linh Khống Thuật được Bái Hoả Giáo bán ra, Bộ Hành Thông lý đâu lại không tranh đoạt. Môn pháp thuật này, hắn quyết phải lấy cho bằng được!
"Hừm... Ngọc Vô Tâm kia đến đây hẳn là theo sự ủy thác của lão già Tạ Trường Thanh. Bằng mọi giá ta cũng không thể để cho Tạ Trường Thanh có được Linh Khống Thuật này".
Nếu như Ngọc Vô Tâm đã đánh giá cao nội tình Âm Dương Giáo thì Bộ Hành Thông lại có cái nhìn trái ngược. Hắn đã đánh giá thấp Ma Thần Tông. Hắn nghĩ Tạ Trường Thanh cũng như hắn, chưa sở hữu cho mình pháp thuật Khống Linh.
Kể ra thì cũng không lạ. Chuyện Ma Thần Tông từng sở hữu một cuốn Linh Khống Thuật, ngay đến thân phận trưởng lão như Kim Hoa, Bạch Bào còn chẳng rõ nữa là. Sở dĩ Ngọc Vô Tâm biết là do đọc được từ trên sổ sách, trương mục ghi chép ở tầng thứ ba của Tàng Thư Các mà thôi. Mà tầng này, muốn vào được thì phải có lệnh bài tông chủ...
Cái giá bốn trăm hạ phẩm Tẩy Tủy Đan của mình đã bị người vượt qua, Ngọc Vô Tâm không còn cách nào khác là phải tăng thêm.
"Bốn trăm hai mươi viên".
"Bốn trăm ba mươi." Bộ Hành Thông chẳng chút nhún nhường, lập tức tăng giá.
Ngọc Vô Tâm không nói gì, đang định mở miệng thì một giọng khàn đục chợt chen ngang: "Bốn trăm năm mươi".
Thanh âm tuy cũng già nua nhưng không phải của Bộ Hành Thông. Là kẻ nào mà to gan như vậy, dám tranh chấp đồ vật với Ma Thần Tông và Âm Dương Giáo?
Chẳng ai bảo ai, toàn bộ những tu sĩ có mặt bên trong phòng đấu giá đều đổ dồn ánh mắt nhìn về nơi phát ra thanh âm thì thấy một lão giả gầy còm, mặt mày khắc khổ đang an tĩnh ngồi. Bên cạnh hắn còn có thêm một cô gái tuổi cỡ hai lăm hai sáu, dung mạo cũng đủ gọi xinh đẹp, hẳn là con cháu hay đệ tử gì đó.
"Trúc cơ sơ kỳ?".
Thông qua thần thức Ngọc Vô Tâm đã nhìn ra được tu vi của lão giả. Nhưng cũng chính vì đã nhìn ra mà trong lòng nàng mới nghi hoặc.
Cảnh giới Trúc cơ ở nơi khác có thể không tính là gì, nhưng tại vùng đất Nam man nghèo nàn hẻo lánh này cũng đã coi như một nhân vật, tiếng tăm khẳng định phải có. Song Ngọc Vô Tâm nàng lại chẳng chút ấn tượng gì về lão giả này.
"Kẻ này không thuộc tông môn, theo cách ăn mặc thì quá nửa là tán tu".
"Thế nhưng một tên tán tu lại dám đứng ra tranh đoạt cùng với Ma Thần Tông và Âm Dương Giáo ư? Đối phương lẽ nào không sợ rước hoạ vào thân?".
Ngọc Vô Tâm nhất thời chưa thể hiểu được.
Bộ Hành Thông thì trực tiếp hơn, hắn hướng lão giả thần bí kia hỏi: "Vị đạo hữu này có chút lạ lẫm, hình như không phải tu sĩ Nam man ta?".
Lão giả đứng lên ôm quyền: "Phương mỗ là một tán tu từ nơi khác tới. Tình cờ nghe được hôm nay có bảo vật giao dịch hội nên chạy đến góp vui".
"Ra là Phương đạo hữu".
Miệng cười tâm không cười, Bộ Hành Thông tiếp lời: "Phương đạo hữu, Linh Khống Thuật này ta đang rất cần, không biết đạo hữu có thể nhượng bộ hay chăng? Phần nhân tình này Âm Dương Giáo ta sẽ ghi nhớ".
Bộ Hành Thông đã lấy cả Âm Dương Giáo ra để "cầu" người, những tưởng lão giả họ Phương kia sẽ biết khó mà lui thì không, hắn đã từ chối.
"Bộ đạo hữu, Linh Khống Thuật này Phương mỗ đây đã truy cầu nhiều năm, thật sự là không thể bỏ được".
Tiếu ý dần tắt, Bộ Hành Thông đứng nhìn một lúc rồi nói: "Được... Được...".
Một tia oán độc đến nhanh rồi cũng đi nhanh, Bộ Hành Thông hướng người đứng trên bục cao tăng giá: "Ta ra bốn trăm sáu mươi viên".
Phỉ Thúy mỉm cười, lần lượt đưa mắt nhìn qua Ngọc Vô Tâm và lão giả họ Phương.
"Bốn trăm bảy mươi." Ngọc Vô Tâm tăng giá.
"Bốn trăm tám mươi." Lão giả họ Phương cũng hô lên.
Cứ thế, theo những lần hô giá, bầu không khí trong phòng cũng càng lúc càng trở nên căng thẳng...
"Năm trăm chín mươi!".
"Sáu trăm!".
"Sáu trăm mười!".
"Sáu trăm hai mươi!".
Từ cái giá khởi điểm chỉ hai trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, tính đến hiện tại con số đã lên đến ngoài sáu trăm, tăng hơn bốn trăm viên. Có thể thấy đối với Linh Khống Thuật tu sĩ Trúc cơ khao khát tới cỡ nào.
Song công pháp chỉ có một mà người tranh đoạt lại tận những ba, cuối cùng tất có người phải ngậm đắng. Đây là đấu giá công bằng, vậy nên giành chiến thắng sẽ là kẻ nhiều tiền hơn. Mà giàu có nhất, còn ai ngoài Ngọc Vô Tâm? Trừ bỏ hạ phẩm đan ra thì thân gia của nàng còn có trung thẩm đan, thậm chí thượng phẩm đan cũng có. Phương lão giả và Bộ Hành Thông, bọn họ căn bản là vô phương đấu nổi với nàng. Khiến nàng lo ngại chỉ là sợ bản thân trở thành tâm điểm chú mục. Mấy ngày nay nàng tìm hiểu qua rồi, so với tưởng tượng của nàng thì trung phẩm đan, và đặc biệt là thượng phẩm đan, độ quý hiếm còn cao hơn nhiều. Từ lúc đặt chân đến Bái Hoả Giáo tới giờ nàng vẫn chưa thấy ai xuất ra một viên trung phẩm đan nào, cho dù là Tẩy Tủy Đan - loại đan dược cấp thấp phổ biến nhất.
"Xuất ra trung phẩm đan thì chắc chắn sẽ khiến người chú mục, đặt nghi vấn, song pháp môn Linh Khống Thuật này ta lại không thể từ bỏ".
Cân nhắc kỹ càng, Ngọc Vô Tâm sau cùng vẫn là quyết định phải mua cho bằng được. Nhưng vào lúc nàng toan mở miệng tăng giá thì một thanh âm ngọt ngào truyền thẳng vào trong tai: "Đừng theo".
Giọng nói này...
Ngọc Vô Tâm tập trung ánh mắt vào khuôn mặt Phỉ Thúy. Chính nữ nhân này đã vừa dùng thuật truyền âm cho nàng.
"Linh Khống Thuật không phải chỉ có một bản, đợi đợt sau mua cũng không muộn".
Đối với lời nói của Phỉ Thúy Ngọc Vô Tâm ít nhiều hoài nghi. Nói thế nào thì đối phương cũng đã từng chơi mình trong vụ Nhu Vân Quyết kia...
"Tình nhân của ta, lời ta nói là thật. Ta lấy danh dự của mình ra bảo đảm".
Danh dự? Tu sĩ tà giáo mà cũng có danh dự sao?
Ngọc Vô Tâm âm thầm khinh bỉ, dù vậy nàng vẫn quyết định tin tưởng một lần xem sao.