"Khục khục...".
"Sư phụ!".
"Bị sặc thôi".
Lăng Thanh Trúc nuốt xuống một ngụm nước bọt, rồi mới nói tiếp: "Tiểu Ngư Nhi, ta bảo với ngươi rồi, với bí pháp Thiên Địa Na Di đang vận hành, tạm thời ta sẽ không chết được đâu... Việc bây giờ của ngươi là phải tìm cho ta một chỗ để tịnh dưỡng rồi giúp ta từ từ liệu thương...".
Ngưng trong giây lát, nàng chợt hỏi: "Phải rồi, mới nãy ngươi nói chúng ta hiện đang ở chỗ của phàm nhân thế tục đúng không?".
"Vâng." - Lăng Tiểu Ngư gật đầu - "Trước mặt chúng ta có một cô thôn".
"Vậy tốt rồi... Tiểu Ngư Nhi, ngươi đưa ta đến đó".
...
Y lời ân sư, Lăng Tiểu Ngư lập tức nhấc chân cất bước. Chỉ là... còn chưa đi được bao nhiêu bước thì chân hắn đã dừng lại.
"Tiểu Ngư Nhi, sao vậy?".
"Sư phụ, có người đang đi tới".
"Có người?".
Lăng Thanh Trúc cố xoay đầu ngó xem...
Đúng như lời đồ nhi, từ hướng cô thôn đích xác có một người đang hướng bên này tiến lại. Đó là một nữ nhân còn rất trẻ, tuổi đời thiết nghĩ chưa đến ba mươi, mặc một bộ đồ màu nâu cũ kỹ với vài ba miếng vá, trên lưng mang một chiếc gùi được đan từ tre...
Rõ ràng, cô gái này là một thôn nữ gia cảnh nghèo khó.
...
"Sư phụ, đệ tử nên làm gì?".
"Tùy cơ ứng biến".
...
Một lúc sau.
Bước chân thôn nữ chậm dần, rồi dừng hẳn. Nàng nhìn hai sư đồ Lăng Thanh Trúc - Lăng Tiểu Ngư, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Xin hỏi... các vị là ai?".
"Chúng ta...".
Trong lúc Lăng Tiểu Ngư còn đang nghĩ ngợi tìm lời thì nằm trên tay hắn, Lăng Thanh Trúc đã hồi âm: "Cô nương, chúng ta là người nơi khác tới, trên đường không may gặp phải đạo tặc, trong lúc vội vã đã chạy đến chỗ này...".
"Cô nương, xin hỏi ở đây là nơi nào?".
"Ở đây là thôn Tô Hạ, thuộc huyện Thanh Châu, phủ Hoài Nam".
"Thôn Tô Hạ sao...".
Trông thấy Lăng Thanh Trúc có vẻ thắc mắc, thôn nữ mới lên tiếng giải đáp: "Thôn Tô Hạ chúng ta là nơi hẻo lánh, xưa nay rất hiếm người lui tới".
"Ra vậy... khục khục...".
"Cô nương, cô... Trông khí sắc của cô thì hình như đang bệnh nặng. Có thể để ta xem một chút không?".
"Cô nương biết y thuật sao?" Lăng Thanh Trúc hỏi lại.
Thôn nữ cũng liền gật đầu: "Phụ thân ta là y sư, thành ra ta cũng biết sơ một chút".
"Ừm... Vậy phiền cô nương xem giúp".
Đã có được sự đồng thuận từ Lăng Thanh Trúc, thôn nữ mau chóng tiến hành bắt mạch, kiểm tra bệnh tình.
Một lúc sau.
Thôn nữ buông tay, thần tình lo ngại: "Cô nương, mạch tượng của cô nương rất rối loạn, bệnh tình xem ra khá nghiêm trọng".
Lăng Thanh Trúc thở dài, "thành thật" nói ra: "Chẳng giấu gì cô nương, cách đây ba tháng, ta đột nhiên mắc phải bệnh lạ, trong trấn không ai chữa được. Vì lo ta xảy ra điều bất trắc, tướng công mới thuê người hộ tống, cùng ta đi tìm danh y chữa trị. Nào ngờ giữa đường lại bị đạo tặc chặn đường cướp bóc...".
Nói đoạn, Lăng Thanh Trúc ngước lên nhìn Lăng Tiểu Ngư, cố đưa tay nắm lấy phần áo trước ngực hắn mà rằng: "Tướng công, là thiếp đã liên lụy chàng...".
"Sư... ta...".
Giữa lúc Lăng Tiểu Ngư đang bối rối, nhất thời chưa biết phải đối đáp ra sao thì bên cạnh, thôn nữ đã lên tiếng đề nghị: "Công tử, thê tử của ngài hiện đang rất suy nhược, không tiện đi lại đâu. Nếu hai vị không chê thì xin hãy đến nhà ta ở tạm mấy hôm. Phụ thân ta là một y sư giỏi, nói không chừng có thể giúp được hai vị".
"Chuyện này...".
Lăng Thanh Trúc giả vờ hỏi ý đồ nhi: "Tướng công, chàng xem thế nào?".
Thế nào? Còn có thể thế nào được nữa? Lăng Thanh Trúc nàng rõ ràng đã quyết định rồi đấy thôi.
Khuôn mặt nhăn nhó làm người khó hiểu, Lăng Tiểu Ngư gật đầu, chẳng tự nhiên gì mấy: "Ừm... Vậy... làm phiền cô nương".